Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 50



Trên màn hình chiếu là những đoạn clip ngắn ghi lại hình ảnh Mộc Trà lúc nhỏ bị bạo hành,

Mọi người thấy rõ hình ảnh Mộc Trà nhỏ bị chính tay An Linh dìm đầu vào xô nước lau nhà, mặc kệ tiếng la hét khóc lóc thảm thương của đứa trẻ tội nghiệp.

Tiếp theo lại là hình ảnh Mộc Trà bị bắt ăn cơm cùng con chó to lớn tên Đại Đại, cả hai ngồi trong gốc tường, nhìn về phía bàn ăn đầy mĩ vị kia.

Lại tiếp tục là hình ảnh Mộc Trà nhỏ bị An Linh nắm lấy mái tóc mềm, lôi xuống vứt vào nhà kho vừa tối vừa ẩm ướt, cô sợ hãi gào khóc khản cả cổ....

......

Mộc Trà ôm đầu khuỵ chân xuống, Lâm Triệu Vũ sát khí đã dày đặc từ lâu, bà ta dám đối xử với em gái bảo bối của hắn như vậy. Thấy Mộc Trà ôm đầu khuỵ xuống hắn liền chạy ngay lên bục ôm lấy cô. Mộc Trà đã diễn phải diễn cho trót. Cô ôm lấy đầu hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn An Linh.

- Chẳng phải lúc tôi bị tai nạn mất trí nhớ trong bệnh viện, dì nói dì đối xử với tôi rất tốt mà. Sao lại vậy?? Anh hai, đầu của em... em nhớ rồi. Đau quá... Dì ta... Dì ta thường lấy chân đạp em..... Túm tóc em.... Anh hai em sợ....

An Linh mặt mày tái mét, chẳng phải năm đó bà ta đã mua chuộc tất cả người làm trong nhà kể cả bộ phận an ninh, đuổi tất cả những người thân cận của mẹ Mộc Trà đi. Sao còn mấy cái clip này.

Tiêu Phong là bác sĩ liền mau chóng chạy lên xem tình hình sức khỏe của cô.

Nam chủ ai lấy đều lo lắng nhìn về phía cô.

Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh người phụ nữ mang bầu đang đứng ngắm ảnh gia đình trên cầu thang. Thì bất ngờ một người phụ nữ khác đến.

A:Đó không phải Uyển Nghi vị phu nhân quá cố của Lâm gia sao? Người kia là An Linh phu nhân Lâm gia bây giờ mà.

D: Ôi, An Linh... Bà ta... Bà ta đẩy ngã Uyển Nghi từ cầu thang kìa. Độc ác quá. Uyển Nghi đang mang thai mà.

- Không phải tôi, là giả. Không phải tôi. Tất cả đều là giả.

An Linh ôm đầu ngồi thụm xuống đất, cả người run cầm cập như một con chó bị dính nước.

Mộc Trà nước mắt đã rơi lã chã, cả người được bao bọc bởi Lâm Triệu Vũ.

- Đó là mẹ tôi... Bà... Chính bà đã đẩy ngã mẹ tôi từ cầu thang... Bà dám nói với tôi rằng vì sinh tôi mà mẹ mất. Bà nói mẹ tôi câu dẫn ba Lâm. Bà chính là hồ ly tinh.... Đồ hồ ly tinh... Anh hai,,,, đầu em... Aaaaaa... Đau..... Đau.... Em nhớ rồi, khi đó chính bà ta đã đạp em khiến em ngã ra đường nên xảy ra tai nạn.... Anh hai, bà ta thật đáng sợ. Anh hai, Tiểu Trà sợ quá.... Tiểu Trà sợ....

Lâm Triệu Vũ đưa em gái cho Tiêu Phong, bản thân hắn đứng lên tiến tới trước mặt An Linh. Bà ta sợ hãi lùi lại phía sau.

*chát *

- Tiện nhân, bà khiến Mộc Trà bị sinh non nên thể chất yếu ớt, bà phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, bà hành hạ em gái tôi. Bà ác độc ra tay với mẹ tôi. Tôi tuyệt đối không để bà chết dễ dàng đâu.

Ba Lâm ngã người xuống ghế, bà ta dám nói Uyển Nghi vô tình biết chuyện nên té cầu thang vì sốc, bà ta nói rằng mình yêu thương Mộc Trà như con đẻ... Uyển Nghi của ông, người vợ mà ông yêu nhất trên đời. Đứa con của ông, đứa con hết lần này đến lần khác ông dùng gia pháp đánh oan nó... Gia đình của ông... Tống Hạo Thiên chạy lên đỡ cô đứng lên, cô khóc lóc thê lương như vậy khiến tâm can hắn nhộn nhạo hết cả lên rồi.

- Tiểu Trà, có anh ở đây rồi, đừng sợ.

Mộc Trà rời khỏi người Tiêu Phong liền ôm lấy người Tống Hạo Thiên. Tiêu Phong mất mát nhìn cô ôm người đàn ông khác. Tim hắn đau quá...

Triệu Vô Tâm sau khi đánh ngất hai người bên phòng chiếu liền đem mấy cái clip mà nàng tìm được chiếu tất cả nên màn hình. Mộc Trà chính là nhờ Vô Tâm làm việc này... Ba Lâm thẫn thờ nhìn cảnh tượng Uyển Nghi bị đẩy xuống, ánh mắt bà ấy thật tuyệt vọng, nó xoáy sâu vào tâm trí ông... Vợ của ông... Người vợ ông yêu nhất... Mối tình đầu của ông...

Bữa tiệc nhanh chóng lụi tàn do sự ra đi của vô số khách khứa. Lâm Lục Chi cúi đầu ngăn ánh mắt lo lắng, An Linh không dám nhìn lên, chỉ biết cúi đầu, cắn môi ngăn sự sợ hãi

Âu Dương Triệt hai tay đã nắm chặt nổi rõ các khớp tay, hắn hiểu sai cô và bác gái, hắn luôn nghĩ cô bắt nạt Lục Chi, mẹ cô cướp đi người chồng của dì An Linh...

Đầu Mộc Trà truyền đến cảm giác đau nhức, lại nữa rồi. Cô ngất lịm đi trong tiếng gọi của mọi người.

Lạc Tố Tố không hề biết sẽ có vụ cô ngất đi, việc này không nằm trong kế hoạch, nàng nhanh chóng chạy đến cùng Tống Hạo Thiên đưa cô vào nhà. Tiêu Phong cũng nhanh chóng nối gót theo sau.

Di chứng của vụ tai nạn đó chính là bệnh đau đầu mỗi khi cố nhớ lại những kí ức trong quá khứ. Tiêm cho cô hai liều thuốc. Hắn thở dài một tiếng.

Lâm Triệu Vũ gọi điện cho ai đó, chỉ nhìn thấy hai bóng đen nhanh chóng tiến lại đem An Linh đi.

Nam Cung Ngạo cũng vội vàng muốn vào xem tình hình của cô thì bị Lâm Triệu Vũ cản lại.

- Nam Cung Ngạo, cậu không thiếu nữ nhân để trêu đùa, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ trêu đùa em tôi. Tốt nhất tránh xa em tôi ra. Tôi sẽ không ngại giết chết cậu nếu cậu làm tổn thương con bé, dù cậu có là bạn tôi.

- Triệu Vũ, tôi đối với em gái cậu là thật lòng.

- Ai biết được cậu thật lòng hay không? Giống như Thượng Tử Đằng, bỏ rơi con bé.

Nói đoạn, Lâm Triệu Vũ liếc Thượng Tử Đằng một cái rồi đi thẳng vào nhà.

Nam Cung Ngạo từng bắt gặp cô nhận nuôi hai con chó, nhìn cô cười vui vẻ, trêu chọc cô, cưỡng hôn cô. Nụ hôn chạm tới đáy trái tim hắn. Nghe cô hát, giọng hát ngọt ngào làm tan chảy trái tim hắn... Hắn lọt vào lưới tình của cô thật rồi. Hắn đã định cô là người cuối cùng trong cuộc đời hắn rồi.

Vote and cmt