Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 53



Mộc Trà đẩy nhẹ hắn ra rồi xỏ dép đứng dậy. Cô không muốn. Hắn là một người vừa có sắc, vừa có tài. Cần gì phải níu giữ cô chứ.

- Tiêu Phong, bên ngoài kia còn rất nhiều người khác hoàn hảo hơn tôi.

- Nhưng anh chỉ cần em.

Mộc Trà nhìn khuôn mặt bi thương của hắn mà lòng dâng lên một cỗ chua xót. Hắn đối với cô rất tốt nhưng... Cô không thể.

Mộc Trà xoay người rời đi. Tiêu Phong tay ôm lấy trái tim đang không ngừng rỉ máu của mình. Cô vẫn là tuyệt tình.

..........

Mộc Trà trở về nhà, cô vô cùng háo hức chờ tiểu bảo bối của mình ra đời. Cô phải chăm sóc thật tốt cho nó, không để nó như cô, thiếu đi sự yêu thương của cha mẹ.

Mộc Trà mỉm cười nhẹ tựa gió xuân, trong lòng chảy qua một dòng mật ngọt khi nghĩ đến tinh linh bé nhỏ đang hình thành trong bụng. Cô đưa mắt lên nhìn thì thấy Lạc Tố Tố cùng với Tống Hạo Thiên đang đứng trước cửa nhà cô. Mộc Trà cười nhẹ rồi vỗ vai hai người họ, tay lấy chìa khóa tra vào ổ.

- Ây, hai người đến thăm tôi sao?

Tống Hạo Thiên xoa xoa đầu cô rồi gật đầu. Tố Tố ôm lấy người cô dụi dụi mặt vào má Mộc Trà.

- Tao đói quá, Mộc Trà tao muốn uống nước ép cam.

- Rồi rồi, hai người ngồi đây đi, tao ra cửa hàng tiện ích mua chút đồ.

Mộc Trà rời đi. Lạc Tố Tố khoanh tay đứng trước mặt Tống Hạo Thiên, nàng lạnh lẽo liếc nhìn hắn vô cùng lãnh đạm.

- Mộc Trà đã đi rồi, hôm nay tôi muốn anh nói rõ, rốt cuộc thì anh biết những gì về tôi.

- Lạc Tố Tố, à không trước kia cô là Bạch Tố Tố chứ nhỉ?? Trước kia, người ném cô vào cô nhi viện không ai khác chính là mẹ ruột của cô phải không??

- Anh... Tại sao...

- Năm đó, Mộc Trà không phải bị bố mẹ đem bỏ ở cô nhi viện mà chính mẹ cô đem bỏ Trà ở đó. Đến khi Tố Tố cô ở độ tuổi hiểu biết chút, mẹ cô đã đem cô đến cô nhi viện đó, bảo cô phải đi theo đứa bé tên Mộc Trà. Đến khi ba cô tìm được cô liền đón cô về Bạch gia, vì thấy Mộc Trà đã giúp đỡ cô rất nhiều trong cô nhi viện nên nhận em ấy làm con gái nuôi. Tôi nói có phải không?

- Anh còn biết gì nữa..

- Tôi còn biết, Bạch thị vốn dĩ là Lâm thị... Đặc biệt, mẹ cô chính là bác ruột của Mộc Trà đồng nghĩa, cô là chị họ của em ấy.

Lạc Tố Tố khụy người xuống dưới đất sao hắn biết được chứ. Hắn biết gì nữa. Không thể. Tống Hạo Thiên yêu nghiệt mỉm cười nhẹ.

- Để tôi nói luôn. Sau khi sinh Mộc Trà được mấy tháng, thì ba mẹ Mộc Trà bị sát hại, mà người giết không ai khác chính là.... ba của cô. Mẹ cô liền đem dấu Mộc Trà vào cô nhi viện, đến đến khi cô được năm tuổi thì cũng đưa cô vào theo sát Mộc Trà. Tôi nhớ không lầm, gánh hát mà Mộc Trà từng tham gia tan rã là vì mẹ cô sắp đặt. Đến khi ba cô tìm được cô thì đưa cả cô và Mộc Trà về nhà. Nhưng hình như cô đã vô tình phát hiện ba của cô giết chết bố mẹ Mộc Trà, cướp lấy Lâm gia vì thế cô mới làm quản lý cho Mộc Trà mà không quan tâm gì đến sản nghiệp gia đình mình. Tôi nói đúng chứ. Chủ tử của tổ chức R, tổ chức hắc đạo nổi tiếng của kiếp trước.

Lạc Tố Tố cắn môi, phải đúng là như vậy, vào đúng sinh nhật lần thứ 12 của mình, nàng bất ngờ phát hiện ra bí mật đó. Năm xưa là ba của nàng giết hại ba mẹ Mộc Trà hại Mộc Trà sinh ra đã không có cha mẹ. Năm nàng được năm tuổi, mẹ nàng nói nàng phải theo sát đứa bé tóc ngắn đang đánh nhau với bọn con trai trên Mộc Trà kia, như vậy mẹ sẽ nhanh đón nàng ra khỏi đây. Nàng vốn dĩ cũng không quan tâm đến đám trẻ em mồ côi này, bọn họ nói nàng lập dị, không chịu nói năng gì, chỉ có Mộc Trà chịu làm bạn với nàng. Dần dần, nàng có thiện cảm rõ ràng với cô, từ lúc Mộc Trà giành phần cơm của mình cho nàng, bảo vệ nàng trước đám con trai, thay nàng xử lý mấy đứa con gái. Nàng chính thức coi Mộc Trà là một người thân. Mẹ nàng sau khi đem nàng đến cô nhi viện, bà liền nói với ba nàng rằng nàng bị mất tích. Tất cả đều được bà sắp xếp ổn thoải. Nàng khi biết mọi chuyện tự hứa sẽ bảo vệ Mộc Trà thật tốt đồng thời chôn vùi luôn cái bí mật này. Ai ngờ đến bây giờ, Tống Hạo Thiên lại biết rõ vậy.

- Tất cả là thật sao??

Mộc Trà vẫn đứng im ở cửa. Cô nhớ ra mình để quên tiền ở nhà liền về lấy không ngờ nghe được câu chuyện này. Hóa ra người ba nuôi mà cô luôn kính trọng lại là kẻ giết chết ba mẹ mình, người bạn thân của cô lại là chị họ. Cô phải làm sao bây giờ.

- Người thân hay kẻ thù??

- Mộc Trà, tao....

- Lạc Tố Tố, mày biết tao ghét nhất là bị lừa gạt mà. Mày biết mà. Mày hãy nói đó không phải thật, NÓI ĐI...

Mộc Trà lao tới nắm lấy hai bả vai Tố Tố lắc qua lắc lại, nước mắt không tự chủ cứ thế rơi xuống

- ĐÓ LÀ SỰ THẬT, xin lỗi... Tao không muốn... Xin lỗi...

Tố Tố gào lên một tiếng, nàng cũng không muốn đâu. Nàng thực sự không muốn. Mộc Trà cười nhạt, người con gái yếu ớt mà cô thường bảo vệ là chủ tử của tổ chức hắc đạo R ư?

Tống Hạo Thiên nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay cô nhưng bị cô hờ hững gạt phăng đi.

- Tống Hạo Thiên, anh bỏ cái mặt nạ ôn nhu đó xuống được rồi. Đê tiện.

Mộc Trà lạnh lùng xoay người rời đi. Đầu óc Tống Hạo Thiên trì trệ, ánh mắt hờ hững tuyệt tình đó luôn dành cho Lãnh Hàn sao giờ lại quay sang hắn. Không được, hắn không muốn mất đi cô. Một lần là quá đủ rồi. Lạc Tố Tố úp mặt vào hai chân bật khóc thành tiếng, nàng thật sự không muốn như vậy đâu mà.

.......

Mộc Trà đi lang thang trên vỉa hè, hai mắt cụp xuống đầy u buồn, phải làm sao đây cô thực sự không biết phải làm gì.

Cơn đau đầu bỗng chốc ập đến, Mộc Trà tối xẩm mặt mày. Trước khi ngất đi, cô ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.

Vote and cmt