Không Dám Quay Đầu

Chương 1: Tuỳ cô chọn



Trong phòng họp lớn, ánh đèn trần sáng trưng soi rõ từng lỗ chân lông trên gương mặt phảng phất dấu vết thất thần đến cứng đờ của nữ nhân công sở. Một người đi bên cạnh nhanh chóng thúc vào mạng sườn cô một cái thật nhẹ, nhỏ giọng kéo cô về với thực tại:

“Tử Từ! Chúng ta chỉ có một cơ hội lần này! Phát huy hết khả năng của bản thân. Những chuyện còn lại tùy ý trời định đoạt.”

Tử Từ gật đầu, thu lại tầm mắt đã dán vào cửa kính bên ngoài từ rất lâu, tự mình hít lấy một ngụm không khí thật lớn, bên miệng vẽ ra nụ cười đẹp tới nao lòng:

“Biên tập viên Nhuế Nhuế! Bản hợp đồng lần này chúng ta có lý, cho dù bọn họ có cố tình thế nào tôi cũng nhất định không chấp nhận. Chị không cần lo lắng!”

Lời vừa nói xong, bên ngoài đã truyền vào liên tiếp những tiếng bước chân trầm ổn lạnh lùng.

Đối với hai cô gái nhỏ bé trước mặt, đám đàn ông bước đến đông như kéo cả công ty cùng lúc xuất hiện, đánh một đòn phủ đầu uy thế.

Triệu Tình Nhuế nấp sau Tử Từ, ánh mắt mang theo cảnh giác, bàn tay run rẩy đề sẵn số cảnh sát. Chỉ cần đám đàn ông này biểu hiện bất thường, bất cứ lúc nào cũng có thể ấn gọi.

Đợi tới khi hơn 10 người vây thành một vòng trong phòng họp lớn, bên tai Tử Từ lại chậm rãi truyền tới tiếng bước chân. Người xuất hiện cuối cùng chọn lấy vị trí tốt nhất ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào Tử Từ một lần cũng không rời.

Không gian dừng lại một lúc khó khăn. Hô hấp tử từ cũng vì thế càng thêm đình trệ, nhưng ánh mắt lại mang theo phần lạnh lẽo sớm đã tôi luyện qua năm tháng, khẽ mỉm cười nhìn vào người đàn ông đầu trọc lóc trong góc phòng:

“Biên tập Minh! Không phải chúng ta đến đây bàn bạc việc kết thúc hợp đồng sao? Kết thúc một hợp đồng nhỏ mà cần phải mở cuộc họp lớn như vậy? Ngài coi trọng tôi quá vậy sao?”

Biên tập Minh đó đứng trong góc, liền tiến tới trước mặt người đàn ông phong thái trang trọng ngồi trên ghế cao, khẽ cúi người:

“Tổng giám đốc! Chuyện hợp đồng với cô Tử Từ đây quả thật có chút vấn đề. Nhưng Tổng giám đốc không cần lo lắng. Chúng tôi nhất định có thể làm êm đẹp chuyện này!”

Triệu Tình Nhuế ném xuống tập giấy được chuẩn bị từ hôm trước, vỗ bàn một cái:

“Biên tập Minh! Chúng tôi đã thống kê tất cả thời gian Tử Từ cập nhật tác phẩm cũng như thời gian biên tập chỉnh sửa. Hoàn toàn không có vấn đề lặp chương, lỗi từ hay đạo phẩm. Thông qua tôi, biên tập bên Công ty Ninh Khúc cũng đã xác nhận, vì thế, những vấn đề của Tử Từ đều không được chứng minh. Nếu biên tập Minh nhất quyết, chúng tôi chỉ có thể mời luật sư!”

Vừa nói đến hai từ ‘luật sư’, đám người đứng cạnh biên tập Minh lập tức bước lên một bước lớn, khiến Triệu Trình Nhuế run thêm một hồi.

Tử Từ bên cạnh cũng nuốt nước bọt cái ực.

Trái lại với bọn họ, Tổng giám đốc trong lời biên tập Minh lại vô cùng khoan thai tựa lưng vào ghế, khẽ xoay qua xoay lại nghe kịch vui tai.

Tử Từ trong giọng mang theo vô cảm, lạnh nhạt lên tiếng:

“Chuyện đạo phẩm đến bây giờ bên tác giả Nặc Nặc Hoan Hỷ vẫn chưa thể chứng minh chính xác, chỉ là lời nói một phía, còn tôi lại có bản thảo thời gian đích xác. Không thể chỉ vì Nặc Nặc Hoan Hỷ là tác giả nổi danh hơn mà bắt chúng tôi chịu tội oan. Mong quý công ty cẩn thận xem xét!”

Biên tập Minh tái mặt đi một lát, còn chưa kịp phản ứng, vị ngồi trước mặt hắn lại chống tay lên bàn, mang theo gương mặt yêu nghiệt thập phần hấp dẫn nâng khóe môi khẽ cười:

“Vậy sao? Tác giả Tử đây cảm thấy công ty chúng tôi thiên vị?”

Tử Từ không nghĩ người đàn ông kia lại mang theo nét cười mê hoặc mà nói lời như vậy. Bất giác không biết bản thân nên gật hay lắc, miễn cưỡng nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Tôi chỉ cảm thấy có bất công. Bên tác giả Nặc Nặc Hoan Hỷ không chứng minh được rõ ràng, nhưng công ty lại vì chuyện này ngăn cản chúng tôi kết thúc hợp đồng dù đúng thời hạn.”

Tổng giám đốc đẩy lại tập tài liệu Triệu Trình Nhuế bận công thu nhập về trước mặt Tử Từ, không buồn liếc mắt:

“Thật ra, mọi chuyện cũng không khó khăn như vậy!”

Tử Từ nhìn gương mặt kia, đôi mắt lạnh nhạt đó như muốn nhấn cô vào lớp tuyết dày, cẩn thận chôn xuống thật sâu không để thoát ra.

Hắn mỉm cười, lại nói tiếp:

“Như vậy đi! Nếu cô muốn Nặc Nặc Hoan Hỷ chúng minh cô đạo tác phẩm cô ta thì ngày mai sẽ có bằng chứng.”

Triệu Trình Nhuế tin không được tai mình, ném điện thoại xuống bàn, nghe rõ ràng một tiếng ‘cốp’ thật đau:

“Cậu là muốn làm gì? Có ý gì?”

Hắn cười, nhìn vào Tử Từ, lòng bàn tay xòe ra, khẽ nhún vai:

“Ý trên mặt chữ!”

“Cậu là đồ khốn nạn! Công ty các người đều khốn nạn! Dám dùng chút tiền bẩn thỉu đó uy hiếp chúng tôi? Mấy người đừng mong sống tốt!”

Vị Tổng giám đốc đó khoanh tay trước ngực, coi như lời mắng chửi vừa rồi chỉ là tiếng ruồi muỗi vo ve, không đốt thủng inox.

Chỉ có Tử Tử cắn răng cố cười:

“Vậy Tổng giám đốc muốn tôi làm gì mới có thể chấm dứt hợp đồng?”

Hắn phá lên cười, nụ cười mang theo ngạo nghễ chiến thắng, nụ cười mang theo sảng khoái. Hắn ngửa cổ về sau, trầm ngâm như thực sự đang suy nghĩ:

“7 giờ tối nay, khách sạn Ninh Giang. Phòng tùy cô chọn!”