Không Dám Quay Đầu

Chương 11: Duyên phận dây dưa



Khoảng thời gian sau đó, rất dài, Thư Vân Môn học quân sự, sống trong môi trường hoàn toàn khép kín, ngoại trừ tiếp xúc cùng Phạm Chung Vũ cùng đám người không đáng nhắc đến thì không gặp lại lần nào người có tên Tử Từ kia nữa.

Phạm Chung Vũ nằm trên giường tầng, ngó đầu nhìn xuống vị huynh đệ đang thất thần nhìn vào màn hình máy tính:

“Chết không biết bao mạng rồi, tụt xuống bạch kim mà vẫn chơi được sao?”

“Chơi game trộm, xuống bạch kim cũng không có gì lạ!”

“Mang máy tính hiên ngang xuất hiện, ngoại trừ anh còn ai nữa?”

Nói rồi Phạm Chung Vũ leo xuống đất, tự rót cho mình cốc nước:

“Không phải anh đang suy nghĩ chuyện gì đó chứ?”

Rồi hắn như nhớ ra điều gì, ly nước trong tay không dám uống mà run lên cầm cập:

“Không phải sau chuyện làm ‘Sư Thầy’ trong hẻm…anh cảm thấy quá phấn khích đến mức thực sự…”

Phạm Chung Vũ không dám nói tiếp. Bởi chính cậu chàng cũng sợ. Sợ nếu như anh Vân thực sự quy y cửa Phật, không biết chuwngf cậu chàng cũng bị túm đầu nhấc đi.

Lòng quyết tâm đã hạ, cậu chàng giật lấy máy tính trong tay anh Vân, lại thấy anh Vân cũng không giống ngày trước sẽ nổi giận, trong lòng lộp bộp từng tiếng…

THÔI…TOANG…RỒI…

Đăng nhập vào Facebook, vào cuộc trò chuyện, tìm đến cái tên Lệ Linh, nhấn khung chat, gõ dòng chữ:

[Anh Vân điên rồi! Bé cưng có thể ship Trịnh Thu Phương tới ngay đây được không?]

Cón tin nhắn được soạn…

[Ship cô ta làm gì?]

[Anh Vân cần cô ta để trải nghiệm thú vui cực lạc nơi trần thế. Để cho anh Vân biết, con đường xuất gia vô phương cùng anh Vân.]

[Chuyện này em phản đối! Không thể để cô ta có chuyện hời. Cho dù anh Vân bị vấy bẩn cũng không thể hời cô ta.]

[Vậy phải làm sao? Nếu không chừng…anh Vân học xong quân sự sẽ thực sự quy y sao? Hu…hu…hu…anh không muốn…]

[Anh thích anh Vân đến vậy sao? Hay sợ tương lai sau này anh thiếu đối tác lâu dài cho công ty vệ sĩ?]

[Lòng anh đối với anh Vân, trời đất chứng giám. Nhưng tại sao em không học cùng quân sự với bọn anh? Bên khoa y cũng học lần này mà?]

Tin trả lời rất nhanh được gửi đến, trong đó còn kèm cả bức hình.

[Em mới không thèm học cùng bọn anh. Em đăng ký học quân sự đợt sau. Còn bây giờ đang hạnh phúc bên người tình mới.]

Bức ảnh được gửi kèm chụp cận mặt Lệ Linh, nhưng chính giữa khung hình là cô gái phía sau đang nghiêng đầu hưởng thụ ánh nắng chiều muộn.

Mái tóc dài buộc vội lất phất mấy sợi hư hỏng, điêu khắc cho gương mặt thiếu nữ chút tà mị, chút ngây thơ cùng quyến rũ đến chết người.

Phạm Chung Vũ hờ hững gõ mấy chữ chán ghét:

[Đây đấy hả? Cái người mà em thích đến độ bảo anh nói dối hai bác nhất định phải mang em đặt trong ký túc xá? Còn nói gì quan hệ hai nhà, nhất định chỉ mình anh giúp được em?]

[Hôm nào gặp mặt em sẽ chính thức giới thiệu.]

[Để làm gì? Đánh nhau sao?...

Nhưng cậu chàng còn chưa kịp gõ xong thì máy tính trong tay đã bị người khác giật mất, mà người đó cậu chàng không dám giật lại.

Thư Vân Môn cúi đầu nhìn chòng chòng vào máy tính, sau đó một loạt âm bàn phím vang lên như muốn tê liệt. Cứ điên cuồng gõ lại gõ, sau một lúc, cười như phát ngộ:

“Ha…ha…ha…”

Thư Vân Môn của lúc đó không nghĩ chỉ vì bức ảnh này mà bản thân bị cuốn vào một đời một kiếp.

Hắn cứ ngỡ, cô gái trong con hẻm đó, sau này không gặp lại, lại không ngờ rằng duyên phận sớm đã dây dưa.