Không Dám Quay Đầu

Chương 13: Mày đến rồi!



Thư Vân Môn bước ra khỏi phòng tắm, quanh thân vẫn đọng lại hơi nước vờn nhạt. Hắn mặc bộ quần áo trong nhà thoải mái nhưng vẫn không che đi nét khí chất.

“Dậy rồi?”

Tử Từ ngồi bên mép giường, dáng vẻ tỉnh táo không giống như còn ngái ngủ. Đôi mắt tạo thành quầng thâm vẫn còn rõ ràng trên gương mặt trắng tới mức yếu bệnh, nhất thời còn nghĩ cô có thể bệnh hơn hắn.

Thư Vân Môn tự giễu trong lòng, lại tự chê bản thân quá ngu ngốc:

__Còn ai có thể thảm hơn mày?

__Người ta không xuất hiện vì đối với người ta, mày chẳng bằng một con chó, tùy ý chơi chán liền ném ra bên ngoài.

Hắn thở dài một hơi, đi tới cửa tủ, lấy ra một tập phong bì còn nguyên bảo vệ, đưa cho cô:

“Đây là hợp đồng.”

Tử Từ có chút ngạc nhiên, không vội cầm lấy:

“Đây là…tôi có thể hủy hợp đồng sao?”

Hắn ném xuống giường, ánh mắt châm chọc lướt qua cô:

“Tôi không phải cô, không phải người nói không biết giữ lời, cũng không phải người nói sẽ không khiến tôi đau lòng. Tôi khinh thường loại người như vậy.”

“Hợp đồng này, tôi đưa cô, muốn hủy lúc nào thì hủy. Về cơ bản, tôi cũng không muốn hợp tác với kẻ phản bội!”

“Bây giờ, ngoại trừ khinh bỉ thì chỉ còn lại cô không xứng!”

Tử Từ ôm lồng ngực đau nhói, cảm xúc kỳ lạ khiến chính cô trở nên mơ màng. Người đàn ông này, có lời nói khiến cô thấy nhẹ nhõm, lại có lời nói khiến cô đau đớn, đau tới độ nước mắt không ngừng rơi, đau đến mức không nói thành lời:

“Xin lỗi…”

Hắn nhìn cô một thoáng, phức tạp trong ánh mắt:

“Tâm trạng cô có lẽ không ổn? Là vui quá không biết phải làm sao?”

“Nhưng tôi sắp có cuộc hẹn, cô cũng mau rời khỏi đây. Sau này không cần gặp lại.”

Hắn sắp rời đi?

Cô không thể ở lại nơi này, không thể cùng người này gặp lại?

Giống như thực sự sẽ như vậy.

Nước mắt cô bỗng nhiên trào ra, không kịp ngăn lại, cơ thể khó chịu đến mức muốn nổ tung, không chỉ nơi cổ tay truyền đến đau nhói, mà cả người cũng không ngừng đau, rất đau, rất muốn thoát khỏi cơn đau này…

Nhận nút gọi…điện thoại quay số khẩn cấp…

Ánh mắt Thư Vân Môn nhìn màn hình điện thoại cũng có nét hốt hoảng.

Nhưng số được gọi không có tên, cũng không giống như những đầu số đặc biệt. Đáy lòng hắn liền ngọ nguậy khó chịu:

__Là ai?

Trong đầu hắn hiện lên vô vàn hình ảnh, đều lần lượt bị xóa bỏ, mỗi lần xóa đi một hình ảnh, gương mặt hắn lại đen đi một phần.

Cho tới khi đầu dây bên kia truyền lại âm thanh:

“Tử Từ? Là cậu đúng chứ?”

Âm thanh chết tiệt, giọng nói chết tiệt. Thứ giọng khiến hắn ghét bỏ, thứ giọng khiến hắn như điên như dại, thứ giọng khiến Thư Vân Môn cao thượng suýt trở thành lời bông đùa.

Vai Tử Từ run run:

“Đón tớ! Mau đến đón tớ!”

Âm thanh bên kia càng dồn dập như thể vừa nhận được điện thoại liền bất chấp mà lao đi:

“Được rồi, tớ đến ngay! Tớ có định vị rồi! 5 phút nữa là có mặt.”

“Được!”

“Bây giờ thả lỏng, được chứ?”

“Được!”

“Có thể nằm xuống, thả lỏng được không?”

Tử Từ xoay người, vốn đang ngồi bên mép giường bây giờ liền quay lại vị trí nằm lúc đầu, tự nằm xuống.

“Chị Trình Nhuế có ở đó không? Bên cạnh cậu có người không?”

“Chị Trình Nhuế không ở đây. Trước mặt có người.”

Bên kia điện thoại nghe thấy có người, liền giống như thở phào một hơi, giọng điệu gấp rút cũng vơi phần hòa nhã:

“Vậy cậu đưa điện thoại cho người đó được không?”

Thư Vân Môn nghe xuyên suốt cuộc đối thoại, đáy lòng như tơ vò chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.

Cô nghĩ cái gì vậy?

Cô lại gọi điện ân cần với tên đó trước mặt hắn?

Mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc là khi nào bắt đầu? Có phải từ khi cô cùng hắn không một lời liền biến mất?

Coi Thư Vân Môn hắn như trò đùa?

Bàn tay hắn siết lấy điện thoại, chỉ cảm giác mát lạnh truyền đến.

Không gian yên tĩnh quay trở lại, không còn nghe thấy tiếng ruồi muỗi quanh quẩn, thần trí hắn cũng dần thanh tịnh.

Thư Vân Môn muốn bỏ qua, nhưng chính cô là người ép hắn.

Hắn hung hăng lật tung tấm chăn, siết chặt cổ tay Tử Từ đến mức muốn đứt gãy:

“Nói đi! Cô và hắn, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?”

Tử Từ lắc đầu, nước mắt lăn dài, ướt đẫm gương mặt. Cô đau quá, thực sự đau quá, đau tới mức muốn thoát khỏi, tha thiết muốn thoát khỏi.

Thư Vân Môn càng tức giận, đem cô siết càng mạnh:

“Là khi nào, hả?”

“Là khi cậu ta cùng cô làm đồ án?”

“Hay là khi cô với cậu ta cùng nhau làm thêm ở quán game?”

“Hay là khi cô cảm thấy đã chơi chán tôi rồi, cảm thấy không còn hứng thú với thằng này nữa?”

Mỗi lần hắn nghiến răng nói một câu, lực thô bạo đổ lên lại càng lớn.

Tầng đau nhức nơi cổ tay Tử Từ bị thế chỗ bởi cơn đau mới lạ, cơ thể như vừa thoát khỏi tầng rào cản, mạnh mẽ tiến lên một bước.

Xúc cảm dư lại chỉ biết nhòe lệ, lắp bắp:

“Xin lỗi…xin…lỗi…”

Chính lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở toang, tiếng bước chân dồn dập như mũi tên phi không xuất hiện.

Thư Vân Môn nhìn về phía sau, không khỏi nhếch khóe miệng gằn từng chữ:

“VÂN TRỌNG CẨN! Mày đến rồi!”