Không Dám Quay Đầu

Chương 17: Muốn ăn gì?



Nhưng trong chính khoảnh khắc tưởng như không còn thứ gì tồn tại, tiếng động cơ lần nữa xuất hiện.

Không ai đoán trước điều gì, không ai biết được, bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Tử Từ lao đến, tiếng giọng khàn khàn trầm ấm bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi đến cùng cực:

“VÂN VÂN?"

“LÀM SAO ĐÂY? LÀM SAO BÂY GIỜ?"

Tiếp sau đó là giọng của Vân Trọng Cẩn, với dáng vẻ bình tĩnh hơn chút:

“Tôi đã gọi điện cho bệnh viện cùng cảnh sát.”

Không ai nhìn thấy tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng đều biết, phía sau camera, giọng nói Tử Từ run rẩy đến mức không thành lời:

“Sơ cứu…sơ cứu…sơ cứu…đúng rồi…đúng rồi…”

Lại vài tiếng lạch cạch vang lên, Thư Vân Môn được hai người khiêng ra ngoài, trên người ướt đẫm những máu, ướt cả một phần áo đơn giản của Tử Từ.

“Anh ấy…anh ấy…thế nào?...hức…Vân Vân…là lỗi của em…em xin lỗi…em xin lỗi…”

Tiếng khóc như xé lòng hòa vào tiếng xì xào truyền dần đến. Người đi đường càng lúc càng đông, ánh sáng chiếu vào cũng càng ngày càng rõ ràng.

Trong hình ảnh của camera, Tử Từ ngồi bệt xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, trạng thái không chỉ biểu hiện lo lắng thập phần mà giống như có nhiều biến hóa.

Cô lắc đầu, ngồi thẫn thờ, trên miệng lẩm bẩm không ngừng những lời xin lỗi không còn nghe được rõ ràng.

“...xin lỗi…xin lỗi…không phải sẽ tốt hơn sao?...xin lỗi…”

“...xin lỗi…tại sao lại thế này?...không phải sao…đây là gì…xin lỗi…”



Thư Vân Môn đã được nâng lên xe cứu thương, chỉ còn lại Tử Từ vẫn ngồi đó, thẫn thờ.

Cho tới khi cô đứng dậy, cơ thể xiêu vẹo như đang bước trên mây, loạng choạng những bước chân không cảm giác.

Một bước…cả người đổ về phía trước…hai bước…không ai nhìn thấy có thể trụ được vững…ba bước…cô ngã xuống, yên lặng, bất động…cho tới khi tiếng xe cứu thương lại vang lên lần nữa.

Bàn tay Tử Từ bị nắm chặt bắt đầu co rút cử động. Cô chậm rãi mở mắt, cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay, cảm nhận nơi cổ tay không còn đau nhức, cả cơ thể sau giấc ngủ dài vô cùng thoải mái.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác này.

Là cô mệt quá rồi sao?

Ánh mắt chưa kịp thích nghi với bóng tối, bên tai liền truyền đến tiếng nói dịu dàng đã bao lần bản thân mơ tới:

“Từ Từ, dậy rồi sao?”

“Em cảm thấy thế nào? Có đói không? Có mệt không? Cần gì không?”

Trong tiếng giọng quen thuộc ấy, bản năng nói cho cô biết phải ‘xin lỗi’. Nhưng bây giờ, dường như có điều gì đang thay đổi, khóe miệng cong lên, Tử Từ gật đầu có phần nũng nịu:

“Em hơi đói, muốn ăn.”

Giọng nói kia có chút khàn đặc khó nghe nhưng lại lộ rõ vẻ vui mừng:

“Được! Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em!”

Đèn phòng mở sáng, gương mặt hiện lên trong tầm mắt Tử Từ, cô mang theo chút hốt hoảng, bản năng lùi lại một bước, cúi đầu:

“Xin lỗi…xin lỗi…”

Con ngươi Thư Vân Môn siết lại, tâm thần muốn lao lên ôm lấy người trong lòng mà gào thét không cho cô nói ‘xin lỗi’. Nhưng hắn không dám, hắn sợ quá khứ sẽ lặp lại, hắn sợ cô sẽ biến mất, hắn cũng lại sợ cái bản năng trong lời của Vân Trọng Cẩn sẽ đem Tử Từ rời hắn thật xa, không quay về được.

Thư Vân Môn cố nặn ra ý cười, nhưng trước mắt dâng lên tầng lệ nhòe:

“Chúng ta có thể đàm phán được không?”

“Đàm phán chuyện gì?”

Hắn đã nghĩ, nghĩ cả một ngày, cuối cùng nghĩ không được.

“Em nói ‘xin lỗi’ anh, đúng chứ?”

Tử Từ gật đầu.

“Phải có lỗi mới cần xin lỗi, đúng chứ?”

Tử Từ gật đầu tiếp.

“Vậy em xin lỗi có phải muốn anh tha lỗi cho em?”

Cô gật đầu như đứa trẻ, ngoan ngoãn nghe lời.

“Bây giờ anh chưa tha thứ cho em. Nhưng em muốn anh tha lỗi cho thì phải đồng ý với anh một việc.”

“Chuyện gì?”

“Ở lại đây với anh.”

“Nhưng…”

“Anh sẽ không nạt em như hôm trước, không để ai bắt nạt làm em khóc, không để người khác ức hiếp em kể cả anh cũng không được. Thay vào đó, chỉ cần em đồng ý, em muốn làm gì anh đều ủng hộ, tất cả mọi việc em quyết định, anh nghe theo.”

Cô mở to mắt, chớp chớp liên hồi.

Giống như bản thân đang suy nghĩ, nhưng thực tế, nửa điểm cũng không rơi vào não.

Hơi thở dần trôi qua, cô gật đầu theo bản năng, nhưng trong cơ thể dường như có điều gì vừa nhói lên một cái, không đau đớn, không ngứa ngáy.

Thư Vân Môn cười lớn, gật đầu liên tục.

Hắn sẽ bù đắp tất cả, cũng bảo vệ cô trước tất cả. Bảo vệ cô cả đời sau chu toàn, bảo vệ cô, không cho vết thương trên người cô xảy ra thêm lần nữa.

“Vậy bây giờ chúng ta cùng ăn tối, được không?”