Không Dám Quay Đầu

Chương 20: Tôi tin cậu thích tôi



Tử Từ dần tỉnh lại trong cơn mê man. Cô vươn tay giật rời ống thở, ánh mắt chưa kịp thích nghi với không gian chìm trong màu trắng cùng mùi thuốc sát trùng quanh quẩn nhắm chặt.

Cơ thể rã rời như vừa trải qua một giấc mơ rất dài.

Giấc mơ như cô vừa gặp lại một dáng vẻ thuận thuộc, thân thuộc đến mức máu thịt trong người cũng giật mình phản ứng.

Tử Từ lật chắn, quan sát bản thân một lượt. Cổ tay dduwocj quấn bằng vải trắng thật dày, truyền tới cơn đau nhức. Trên trán cũng quấn vải trắng, khắp người đều chỗ có chỗ không được bó lại, kèm theo ống dịch cắm trên tay trông thực sự quá mức nghiêm trọng.

Cánh cửa vừa mở ra, Thư Vân Môn mang theo khuôn mặt hốc hác xuất hiện.

Vừa thấy Tử Từ tỉnh lại, vẻ u buồn nặng trĩu trong đôi mắt lập tức được thay bằng vui sướng.

Hắn lao đến bên giường bệnh, hai tay đã vươn ra thật dài nhưng còn chưa kịp chạm vào cô đã co lại, đứng như bất động trước giường bệnh.

“Sao vậy?”

Hắn cắn môi, giọng điệu ủy khuất:

“Anh xin lỗi! Anh…anh đã không chăm sóc cho em được tốt…nếu anh làm tốt hơn, em đã không bị như vậy…”

Hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng Tử Từ.

Nếu hắn không đưa cô đến quán bar, nếu hắn để ý đến cô nhiều hơn, nếu hắn tìm thấy cô sớm hơn…nếu như…cô sẽ không như vậy.

Lúc hắn tìm thấy, Tử Từ gần như mất ý thức, máu đỏ nhuốm quanh thân, da thịt bị cào đến tróc.

Nghĩ lại cảnh tượng ấy, trên người liền nổi một tầng sợ hãi.

Tử Từ nhìn hắn mà cười:

“Vân Vân! Là em khiến anh lo lắng rồi! Người nên nói xin lỗi là em mới đúng!”

Cô vươn tay, ôm lấy hắn vào lòng, gương mặt hòa ái dịu dàng dâng lên cảm giác mãn nguyện.

“Vân Vân! Trong cuộc đời này, gặp được anh là điều tuyệt vời nhất. Được anh tha thứ cho những sai lầm ngu ngốc trước kia càng là điều khiến em mỉm cười.”

“Em đã nghĩ, anh sẽ hận em, sẽ không muốn gặp lại em, nhưng không nghĩ đến, cuối cùng anh vẫn chờ em tiếp tục ở lại bên cạnh anh, tiếp tục bảo bọc em như vậy.”

Thư Vân Môn lắc đầu:

“Không! Anh mới là người hạnh phúc. Anh chưa bao giờ hận em, chưa bao giờ ngừng tìm kiếm em. Chỉ cần là em, cho dù sau bao lâu, trải qua bao nhiêu chuyện, anh nhất định tin rằng chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, cửu biệt trùng phùng.”

Tử Từ gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.

Có lẽ hai người sẽ thực sự hạnh phúc.

Có lẽ cái kết mỹ mãn nên dừng lại khi hai người nắm chặt tay nhau, chen chúc trên chiếc giường bệnh.

Có lẽ sau này, khi nhìn lại thời gian hài hòa trên giường bệnh lúc này lại là dáng vẻ đáng nhớ nhất: Thư Vân Môn đút cháo cho cô, hắn bóc cam, còn lột sạch những sơ, hắn kiên nhẫn lột từng vỏ nho, phá lên cười khi thấy hai má cô bị nhét ăn đến mức phồng to,...

Ngày Tử Từ xuất viện, trong nhà có thêm người giúp việc. Cô nhờ dì giúp việc chuẩn bị một bữa ăn thật ấm áp, mời những Lệ Linh, Phạm Chung Vũ cùng Vân Trọng Cẩn một bữa.

Cả bữa ăn vô cùng nháo nhộn, cười đùa giống như khi trước cả năm người vẫn cùng.

Cho đến khi Lệ Linh cùng Tử Từ đi dạo dưới công viên, Thư Vân Môn không kiên trì tiếp tục cười nói, gục đầu xuống cánh tay, cả người run lên không ngừng:

“Cô ấy…cô ấy chuẩn bị rời đi rồi.”

“Làm sao đây? Tôi nên làm sao đây? Cô ấy…cô ấy không cần tôi nữa…”

“Chúng tôi đã nghĩ có thể…có thể vui vẻ mà…nhưng…nhưng…cô ấy muốn đi rồi…”

Phạm Chung Vũ không lên tiếng.

Cậu ta giỏi đánh nhau, cũng giỏi sai bảo người khác, xét về mọi mặt, tình huống này không nên mở miệng.

Vân Trọng Cẩn lại chỉ nhún vai:

“Cậu ấy không cần cậu, cậu có thể tìm đến cậu ấy.”

“Nhưng…cô ấy…”

“Chỉ là về quê, không phải sao? Tôi đưa cậu ấy về, đương nhiên có địa chỉ, lúc đó cậu đến tìm. Nếu cậu ấy không nghe, trói lại nhét cốp xe…có hơi phạm pháp tí, nhưng mang theo lão Vũ thì không sao.”

Y nhìn Phạm Chung Vũ đang trừng mắt, khẽ nghiêng đầu:

“Không phải quen tay quen chân thì quen việc sao?”

“Công ty của tôi là Đào tạo nhân lực bảo vệ, vệ sĩ. Không phải làm…”

“Thì đúng rồi. Vệ sĩ nhét người vào cốp xe không phải quen tay hay sao?”

“Tên óc c.hó này…sao không ai phát hiện ra tên này bị tâm thần? Đám bác sĩ tâm lý đều như vậy?”

Trời về khuya, gió lạnh lùa vào ô cửa kính, Tử Từ ngồi ghế phụ, hướng mắt nhìn về bầu trời đêm đầy sao:

“Vân Trọng Cẩn!”

“Đừng gọi cả tên như vậy. Nghe như sắp xảy ra chuyện nghiêm trọng vậy.”

“Được.”

Cô im lặng một lát, lại lên tiếng:

“Sao lúc đó cậu lại giúp tôi nhiều như vậy?”

Vân Trọng Cẩn điềm nhiên liếc sang một cái, tò mò:

“Không biết sao?”

“Ừm, không biết.”

“Tôi thích cậu, từ hồi khai giảng, lúc cậu đọc bài diễn văn của thủ khoa. Cảm giác như tiên nữ xuất trần, mạnh mẽ tài năng, bá khí ngọt ngào.”

“Thế thôi sao?”

“Cậu làm tôi đau lòng đó. Không biết tôi thích cậu thì cũng thôi đi, còn bắt tôi phải mổ bụng cho cậu xem?”

Cô nghiêng đầu nhìn rõ ràng gương mặt của Vân Trọng Cẩn, quyết định gật đầu:

“Được rồi! Tôi tin cậu thích tôi.”