Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 5: Ngủ lại



Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Trong nhà Hàn Dữ Tiếu rất tối, ban ngày vẫn phải bật đèn. Chỉ có một phòng ngủ một phòng khách cực kỳ đơn giản, chật hẹp, lờ mờ, nhưng bởi vì đồ dùng trong nhà thật sự quá ít, nên trông cũng không chật lắm.

Ánh mắt Thẩm Văn Hiên xẹt qua phòng bếp đóng kín kia, có một cái tủ lạnh rất nhỏ, còn có một cái ghế đã bị tróc sơn, từ ngoài cửa có thể trông thấy phòng ngủ, trên giường phòng ngủ là ga giường và vỏ chăn màu xanh da trời, chỉ có một cái bàn học rất nhỏ, không có tủ quần áo, góc tường là một cái rương đựng quần áo với đồ linh tinh.

Lòng Thẩm Văn Hiên hơi thắt lại, chưa đến mức đau lòng, nhưng đã có chút chua xót tràn ra khắp nơi.

Nhưng cậu tự động che giấu kỹ chút khó chịu này, vẫn cười hì hì nhìn Hàn Dữ Tiếu nói, “Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của cậu đó, rõ ràng gần như vậy, sau này tôi mà bùng học thì có thể tới đây chơi được không?”

Hàn Dữ Tiếu lấy một cái khăn mặt sạch sẽ từ trong rương ra, đẩy Thẩm Văn Hiên vào phòng tắm chật hẹp chỉ có thể chứa được một người, nói, “Không thể. Đi tắm đi.”

“Cậu không tắm sao? Cậu cũng bị ướt kìa?” Thẩm Văn Hiên không muốn vào, “Cậu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”

Hàn Dữ Tiếu liếc vòng eo và cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp quần áo ướt đẫm của cậu, cảm thấy phòng tắm của mình nhỏ vậy cũng khá tốt, bằng không thì hắn thật sự chưa chắc sẽ có nghị lực làm Liễu Hạ Huệ.

“Đừng có nói nhảm, mau đi tắm đi.” Hàn Dữ Tiếu đóng cửa lại.



Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Thẩm – ngốc nghếch – Văn Hiên vừa tắm rửa vừa ngâm nga, Hàn Dữ Tiếu nghe thấy giọng hát lệch nhịp lệch tông này, im lặng nở nụ cười.

Hắn thay quần áo ướt ra, mặc một cái quần đùi lộ ra nửa người trên rắn chắc, đun một bình nước ở trong phòng bếp, pha chút trà gừng, lại lấy một cái nồi con ra nấu cháo.

Cơn mưa sẽ không thể dừng lại trong một sớm một chiều, cửa sổ không tính là quá rắn chắc bị thổi trúng, đập uỳnh uỳnh, cũng may Hàn Dữ Tiếu đã sửa lại trước đó, không đến mức lọt gió.

Chờ nấu cháo xong, Hàn Dữ Tiếu lôi được hai bao thuốc từ trong tủ bếp ra, nhưng nghĩ đến Thẩm Văn Hiên đang ở đây, lại ném trở vào. Hắn dựa vào bàn bếp, nhớ tới cảnh tượng khi Thẩm Văn Hiên vừa đi vào, hắn cho rằng một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa như Thẩm Văn Hiên, dù thế nào thì cũng phải có chút gì đó không thích ứng mới đúng, nhưng Thẩm Văn Hiên ngoại trừ nhìn phòng ngủ nhiều một chút ra thì không hề tỏ vẻ gì khác nữa.

Từ mười sáu tuổi Hàn Dữ Tiếu đã bắt đầu đi làm thêm, từng trải qua đủ loại nơi hỗn độn. Thật ra hắn không bắt buộc phải mang Thẩm Văn Hiên về nhà, nhưng hắn vẫn quyết định mang cậu về, về tới căn phòng nhỏ hẹp, đơn sơ, ngay cả ánh mặt trời cũng là thứ xa xỉ này. Giống như một con ốc biển chầm chậm ló cái đầu ra khỏi lớp vỏ của nó, bộc lộ toàn bộ những gì thuộc về mình.

Hắn trải tất cả của mình – từng thứ từng thứ một – trải ra trước mắt Thẩm Văn Hiên. Thật ra hắn cũng không phải là một Hàn Dữ Tiếu học sinh ba tốt nhu thuận ưu tú như vẻ bề ngoài. Hắn chỉ là một loài cỏ dại, vừa cay nghiệt lại vừa ích kỷ, thứ mà hắn có được cho tới bây giờ đều rất ít, cho nên bất luận là cái gì, một khi đã rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ liều chết giữ chặt.

Nếu như Thẩm Văn Hiên đủ thông minh, đáng lẽ ra phải cách xa hắn một chút.



Nhưng từ trước đến nay Thẩm Văn Hiên lại luôn lệch sóng não với hai chữ “thông minh” này.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Hàn Dữ Tiếu lập tức mắng một câu thô tục trong lòng. Đồ cậu mặc chính là quần áo mà Hàn Dữ Tiếu đưa, Hàn Dữ Tiếu thề lúc đó mình không hề có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, chỉ là áo ba lỗ quần đùi đơn giản thôi.

Nhưng thân hình của hắn lại lớn hơn Thẩm Văn Hiên một vòng, mặc trên người Thẩm Văn Hiên lại lộ ra bả vai với lưng, còn cả cặp chân dài của cậu, cũng may quần còn vừa, bắp chân thon mảnh trắng nõn dính đầy bọt nước, lết dép ướt đi tới.

Hàn Dữ Tiếu ngửi thấy mùi hương trên người cậu, là loại mà hắn thường dùng, sữa tắm hương sữa giảm giá của siêu thị, có lẽ là do bóp ra hơi nhiều, hương vị ngọt ngào bay ra theo mỗi một tấc trên cơ thể cậu, nhưng Hàn Dữ Tiếu lại không cảm thấy ngấy, tựa như Thẩm Văn Hiên trời sinh nên là mình đầy mùi sữa như thế này.

“Cậu đang nấu gì thế?” Thẩm Văn Hiên lại gần nhìn, “Thơm quá.”

“Uống một chút trà gừng trước đi.” Hàn Dữ Tiếu rót một chén cho cậu, không còn dám nhìn Thẩm Văn Hiên nhiều nữa, “Tôi nấu cháo, lát nữa là có thể ăn, cậu để ý lửa một chút nhé. Tôi đi tắm.”

Lúc đang tắm Hàn Dữ Tiếu mới nhớ, không biết Thẩm Văn Hiên có thể trông lửa hay không. Khắp phòng tắm đều là hơi nước do Thẩm Văn Hiên vừa mới tắm rửa bốc lên, lẫn vào một chút mùi sữa ngọt ngào, Hàn Dữ Tiếu cảm thấy mình có chút kì lạ, đẩy nhanh tốc độ, cọ qua vài phát liền đi ra ngoài.

Cũng may, Thẩm Văn Hiên vẫn đang ngoan ngoãn trông lửa, mặc dù không phải quá tình nguyện cho lắm. Cậu uống trà gừng tựa như mèo con uống nước vậy, trên người cậu đã phủ thêm một cái thảm, bởi vì trong phòng này còn lạnh hơn bên ngoài một chút nên Hàn Dữ Tiếu sợ cậu bị cảm lạnh.

Cháo gần như sắp được rồi, Hàn Dữ Tiếu tìm hai cái bát sứ trắng, cháo rất thơm, xong còn làm thêm thịt thái hạt lựu xào với trứng gà và một ít khoai tây, vung một chút hạt tiêu lên. Hàn Dữ Tiếu lại xào một đĩa thịt nhỏ với ít rau, hai người chấp nhận ăn tạm.

Lúc ăn cơm, Thẩm Văn Hiên cho gọi điện thoại bác gái ở nhà, bảo hôm nay sẽ ở lại nhà của bạn.

Hàn Dữ Tiếu ngẩng đầu, “Cậu muốn ở lại nhà tôi sao?”

“Không được hở?” Thẩm Văn Hiên nhìn nhìn bầu trời còn đang âm u bên ngoài, tội nghiệp nói, “Với thời tiết như vậy mà vẫn bắt tôi phải đi ra ngoài thì quá là độc ác luôn.”

Hàn Dữ Tiếu cũng biết là vậy, hắn liếc mắt nhìn gian phòng của mình, nhắc nhở Thẩm Văn Hiên, “Tôi chỉ có một cái giường lớn, mà cũng không tính là lớn.”

“Không có việc gì không có việc gì, tướng ngủ của tôi khá tốt.” Thẩm Văn Hiên cười hì hì, lại gắp một đũa rau xào thịt, mồm mép lanh lợi tán dóc với Hàn Dữ Tiếu, “Kể cho cậu nè, gần đây Chung Nịnh yêu thầm một người ở night club của mấy cậu, đang theo đuổi luôn rồi, yêu đương nghiêm chỉnh thì không chịu mà nhất định phải bao nuôi mới được cơ.”

“Theo tôi thấy, cái kẻ mà cậu ta thích kia ấy, ngoại trừ đẹp trai một chút ra thì cũng chẳng có gì tốt, nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ tìm một người giống như cậu, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.” Thẩm Văn Hiên dùng cặp chân của mình cọ cọ bắp đùi của Hàn Dữ Tiếu, nháy mắt ra hiệu với hắn, “Tiểu Hàn, theo tôi đi, ông đây sẽ đảm bảo cậu được hưởng phúc cả đời.”

Hàn Dữ Tiếu bị cậu cọ đến mức bốc hỏa, vỗ cậu một phát, “Ăn nhanh đi, bớt lắm mồm.”

Thẩm Văn Hiên cười khà khà một tiếng, cơm nước xong xuôi Hàn Dữ Tiếu lại rửa một chút hoa quả cho cậu, cậu vui vẻ ôm điện thoại di động vừa xem video vừa ăn trái cây, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu còn tri kỷ hơn cả bác gái trong nhà của mình.

Hàn Dữ Tiếu nhìn nụ cười ngây ngô trên gương mặt cậu, một chút lửa nóng trong lòng vẫn không thể dập tắt.

Thẩm Văn Hiên nói sẽ tìm kiểu người giống như hắn, còn bảo hắn theo cậu.

Hắn động tâm.

Hắn không cần tiền của Thẩm Văn Hiên, hắn chỉ cần Thẩm Văn Hiên thích mình là được.

Nếu như không thể thích nhiều, vậy chỉ cần được làm bạn lâu hơn một chút, như thế cũng được rồi.

Hắn nhìn Thẩm Văn Hiên mặc đồ của mình, nằm ở gian phòng nho nhỏ này của hắn, cẳng chân và cánh tay trắng như tuyết, mái tóc ẩm ướt mềm mại, trong miệng còn đang nhai hoa quả, giống như cậu vốn nên là của Hàn Dữ Tiếu vậy, nên ở cùng một chỗ với hắn.

Hàn Dữ Tiếu lại có phần muốn chạy đi lấy thuốc lá trong tủ bếp ra, nhưng hắn không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ vẫn luôn mưa không ngớt, sắc trời càng ngày càng mờ, tiếng gió tiếng mưa đập vào lớp vải nhựa bên ngoài vang lên mấy tiếng “bồm bộp”, chợt nghe lại cảm thấy cực kì buồn phiền. Nhưng lần đầu Hàn Dữ Tiếu cảm thấy gian phòng này của mình đã có chút hương vị của sự sống.



Lúc ngủ buổi tối, Hàn Dữ Tiếu cố ý tìm hai cái chăn mỏng, hắn đun nóng sữa bò cho Thẩm Văn Hiên, bảo Thẩm Văn Hiên uống xong rồi đi đánh răng, còn hắn sẽ trải giường chiếu.

Hắn bóc bàn chải mới cho Thẩm Văn Hiên, màu lam, đặt vào chung một cái cốc đựng với chiếc bàn chải màu lục của hắn, chợt nhìn quả thật giống như là đang ở chung.

Thẩm Văn Hiên đánh răng xong lập tức bổ nhào lên người Hàn Dữ Tiếu, thuận thế lăn lên trên giường, cười ngây ngô với Hàn Dữ Tiếu, “Ái phi, mau tới thị tẩm.”

“Ái phi” không nhúc nhích, âm thầm chịu đựng lửa nóng, “ái phi” sợ hắn xúc động một chút, sẽ đè “hoàng thượng” lên giường làm mất.

“Ngủ yên đi, nếu không sau này đừng có tới.” Hàn Dữ Tiếu quát cậu, nhưng Thẩm Văn Hiên không sợ hắn, cười hì hì, lăn qua lăn lại trên giường của hắn tựa như một đứa trẻ ngang ngạnh.

“Mùi chăn của cậu giống như mùi trên cơ thể cậu ý.” Thẩm Văn Hiên rúc ở trong chăn của hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng, cong lên, cười tủm tỉm nói.

Hàn Dữ Tiếu đứng ở bên giường, cảm thấy mình vẫn nên ra ngoài ngủ ghế sô pha thì hơn.



Nhưng mà cuối cùng ái phi vẫn bị hoàng thượng cưỡng ép kéo lên giường, hoàng thượng bị đuổi sang một bên đắp cái chăn mỏng nhỏ màu trắng, quấn mình thành một con nhộng mềm nhũn, không đầy một lát liền ngáy to.

Bên ngoài tiếng mưa rơi còn chưa ngừng, nhưng lại nhỏ hơn cơn mưa trước đó không ít, “lộp bộp” hất vào cửa thủy tinh màu lam đã cũ, một tiếng lại một tiếng, là mưa đêm mùa xuân.

Hàn Dữ Tiếu nhắm mắt lại, nghĩ đến mấy con mèo hoang lang thang đầu ngõ, khóm hoa vô danh nở trong góc tường, ngày đầu tiên hắn chuyển tới, một mình ngồi thật lâu trong căn phòng trống rỗng này, dưới mái hiên còn có một tổ chim, chú chim nhỏ màu xám ảm đạm bay vào rồi lại bay ra, nhưng có một ngày, tổ chim kia không còn nữa.

Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề buồn ngủ.

Mà khi hắn mở mắt ra, Thẩm Văn Hiên quay mặt về phía hắn đã ngủ say rồi, tóc gần như sắp chạm lên mặt của hắn.

Hàn Dữ Tiếu nhìn Thẩm Văn Hiên trong chốc lát, tay của hắn thò ra khỏi lớp chăn màu xanh da trời, giống như một anh lính trinh sát đang lưỡng lự bất định, từ từ đưa về phía Thẩm Văn Hiên bọc mình bên dưới lớp chăn.

Hắn đụng phải tay của Thẩm Văn Hiên, trắng mịn mềm mại, giống như miếng đậu hũ non, vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé. Mà tay của hắn lại lớn hơn của Thẩm Văn Hiên rất nhiều, ngón tay rất dài, trên đầu ngón tay là vết chai và vết trầy hắn đã tích lũy theo tháng ngày.

Hắn nhẹ nhàng bao trọn tay của Thẩm Văn Hiên trong lòng bàn tay mình, giống như đang nắm một giấc mộng đẹp đã trải qua nhiều năm, lại vừa giống như nắm lấy ánh mặt trời duy nhất phát sáng trong đêm tối này.