Không Gian Trọng Sinh: Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ

Chương 8: Nhốn nháo nhỏ



Cảnh Vân Chiêu rời khỏi không gian, lại giả vờ ra vẻ lo lắng, vội vàng ra khỏi phòng hung hăng gõ cửa vệ sinh.

"Hồng Diệp! Em mau ra đây...... Chị không nhịn được nữa......" Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.

Hồng Diệp ở bên trong vừa nghe, càng thêm ăn vạ không chịu mở cửa: "Chị, hình như em hôm nay ăn nhầm thứ gì, bụng thật sự khó chịu, chị đi chỗ khác giải quyết đi......"

Chỗ khác? Nhà họ Kiều cũng không phải là gia đình giàu có gì, trong nhà cũng chỉ có một phòng vệ sinh này, lượng thuốc mà Kiều Hồng Diệp bỏ cô ta chẵng lẽ không rõ sao? Nếu mà lấy mức độ đau bụng lúc trước đi xuống lầu, chỉ sợ đi không được bao xa quần áo cũng bị làm bẩn rồi!

Bụng Cảnh Vân Chiêu lúc này đã không có việc gì, tất nhiên cũng không ngốc đến nỗi tức giận với loại người như vậy, chỉ ở bên ngoài nói: "Vậy......Chị chờ em xong......"

Cô có thể khẳng định, chỉ cần cô nói như vậy, Kiều Hồng Diệp nhất định sẽ bá chiếm luôn phòng vệ sinh không chịu đi ra!

Quả nhiên, lúc Cảnh Vân Chiêu trở về phòng, phòng vệ sinh bên kia vẫn không có động tĩnh.

Cơ hồ cứ qua mười phút, Cảnh Vân Chiêu sẽ đi qua gõ cửa một lần, lời nói cũng trở nên gấp gáp, ở bên trong Kiều Hồng Diệp trong lòng có chút khó hiểu, theo lý thuyết thời gian dài như vậy, Cảnh Vân Chiêu đã sớm chịu không nổi mới đúng, nhưng vì sao chỉ là không thoải mái?

Bất quá mặc kệ thế nào, lúc này Cảnh Vân Chiêu chắc đã khó chịu tới cực hạn rồi, nếu cô ta có thể nhịn như vậy, vậy cứ nhịn tiếp đi!

Người trong nhà cũng không biết Kiều Hồng Diệp cùng Cảnh Vân Chiêu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, đặc biệt là buổi tối lúc Kiều Úy Dân uống nhiều rượu, càng nhịn không được, nhưng Kiều Hồng Diệp vẫn không chịu ra ngoài, Kiều Úy Dân đối với con ruột của mình trước giờ vẫn luôn rất ôn hòa, lúc này cũng chịu không nổi.

"Nha đầu chết tiệt kia mày ở bên trong đẻ trứng hay sao! Nhanh ra ngoài cho lão tử!"

Người Kiều Úy Dân nồng nặc mùi rượu, cách một cánh cửa, Kiều Hồng Diệp cũng có thể cảm giác được hắn đang tức giận.

Kiều Hồng Diệp ở trong nhà từ trước đến nay luôn là bộ dáng một cô bé ngoan ngoãn, ngẫu nhiên tính kế Cảnh Vân Chiêu thì được, nhưng cô ta không có khả năng ngang nhiên làm mấy chuyện phản nghịch được, dù sao thì trong mắt cô ta thanh danh cực kỳ quan trọng.

Kiều Úy Dân rống lên như vậy, Kiều Hồng Diệp cơ hồ là mở cửa ngay lập tức.

Kiều Úy Dân cũng một tay đem cô ta đẩy qua một bên, Kiều Hồng Diệp sức lực nhỏ, tức khắc va vào tường té ngã trên mặt đất, cả người bị quăng ngã không nhẹ.

"Hồng Diệp em làm sao vậy, thế nào mà đứng đều đứng không vững?" Cảnh Vân Chiêu tựa ở cửa phòng ngủ của mình, cười nhạo nói.

Cảnh Vân Chiêu lúc này, thong dong bình tĩnh, hoàn toàn không giống như bộ dáng cầu xin cô ta lúc trước, nhìn qua giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chén cháo đó, làm Kiều Hồng Diệp ngẩn người, theo bản năng liền hỏi: "Chị làm sao lại không có việc gì?"

"Lúc nãy đúng là bụng có chút không thoải mái, nhưng bây giờ không sao rồi, còn em, ở trong phòng vệ sinh ngây người lâu như vậy, không phải là có nguyên nhân đặc biệt gì đi?" Cảnh Vân Chiêu cười lạnh nói.

Kiều Hồng Diệp vừa nghe, một hơi nghẹn ở ngực lên xuống không được.

Nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, chạy loạn xạ về phòng mình, chỉ có khoảng cách vài bước chân, lại suýt nữa vấp ngã, bất quá cũng khó trách, ở trong phòng vệ sinh ngây người mấy tiếng đồng hồ, chân còn có thể nhanh nhẹn mới là lạ!

Cảnh Vân Chiêu nhìn bộ dáng cô ta chật vật, trong mắt hiện lên một tia sát ý, bất quá đây chỉ là một nhốn nháo nhỏ mà thôi, vĩnh viễn đều không đủ!

Ban đêm,mọi thứ đều như thường lệ.

Phòng ngủ chính ngẫu nhiên truyền đến tiếng Diệp Cầm bởi vì bệnh mà thống khổ rên rỉ. Tiếng càu nhàu cùng tiếng ngáy của Kiều Úy Dân,ngạc nhiên là Kiều Hồng Diệp lại không có động tĩnh gì.

Bệnh tình của Diệp Cầm lúc này cũng không nằm trong phạm vi năng lực của cô, vì vậy Cảnh Vân Chiêu cũng cũng không nghĩ tới việc sẽ chữa trị cho bà, buổi tối và ngày hôm sau vẫn luôn ở trong không gian,cẩn thận đọc lại nội dung đã hấp thu trước đó.