Không Hề Đáng Yêu

Chương 161: Cháu đã kết hôn



Phản ứng của Lục Hoài Thâm hơi trì trệ, nhìn cô ấy hồi lâu, mới ấn sau gáy cô ấy, đưa môi cô ấy hướng đến trước mặt mình.

Bấy giờ Giang Nhược mới hết lòng tin anh ấy đã say không nhẹ.

Trong phòng ngủ hết sức yên tĩnh, hô hấp dần dần dồn dập một cách rõ ràng với tần suất dị thường, âm thanh môi lưỡi dây dưa cũng làm người ta mặt đỏ tim đập.

Nhưng tư thế cô ở trên anh ấy ở dưới, cho dù Giang Nhược nằm bò trên người anh ấy, nên chẳng bao lâu đã cảm thấy cổ tê cứng, mà người đang nằm dưới lại vừa mãn nguyện vừa hưởng thụ.

Cô hơi tách khỏi anh ấy, khuỷu tay phải chống xuống giường mượn lực.

Lục Hoài Thâm mở đôi mắt mông lung, không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm người trước mắt, cơn say phát tác, anh ấy hơi buồn ngủ, tư duy cũng không rõ ràng mấy, nhưng xúc cảm giữa môi với môi ban nãy lại làm anh ấy ngộ ra, tức thì dứt khoát nghiêng người đè cô ấy dưới mình, cánh tay làm gối sau cổ cô ấy, cúi đầu cắn miếng mềm mại kia, mặc sức quấn quýt cọ sát một lúc lâu.

Tay cũng thò vào từ dưới vạt áo cô ấy, quyến luyến không rời thứ mềm mại láng mịn bên trong.

Cánh môi Giang Nhược sung huyết đỏ lựng, cô cố sức đẩy anh ấy ra, "Anh đi tắm đi."

Lục Hoài Thâm thở ra một hơi rượu, nhìn đôi tay để trước ngực, nắm một bên tay, một lần nữa lật người sang cạnh cô ấy.

Giang Nhược cũng có phần hổn hển, thấy anh ấy lại nhắm mắt, đá bỏ dép lê đạp đạp vào chân anh ấy, "Ấy, anh cử động đi."

Anh ấy nói hàm hồ: "Em không cho anh cử động."

Giang Nhược: "..."

Vừa rồi đã hơi có cảm giác, nhưng thật ra cũng không mãnh liệt là bao, sự dịu dàng cùng ham muốn, thì sự dịu dàng vẫn chiếm phần lớn, lòng người mềm mại đến mức không tự giải thích được.

Giang Nhược thấy anh ấy lúc ngủ lúc tỉnh, trong lòng nổi lên tâm tư, đến bên tai anh ấy hỏi: "Đêm nay uống nhiều hay ít?"

Anh ấy không đổi lời: "Một tí."

"Một tí mà say kinh thế à?" Một tí của Lục Hoài Thâm, có thể là mức khiến cô ấy say đến bất tỉnh nhân sự.

Thế thì sự thanh tỉnh của anh ấy trên đường về, đều là giả vờ?

Cô ấy lại hỏi: "Có phụ nữ không?"

"Có." Anh ấy nhếch nhếch khóe môi.

Giang Nhược như bị mê hoặc tâm trí, bò dậy nhìn xuống anh ấy, lúc anh ấy ở trạng thái thả lỏng, môi mỏng hơi mím, ban nãy vừa mỉm cười ôn hòa, khóe môi giương lên, làm cô ấy say lòng vô cùng.

Cô giơ tay, ngón tay xoa nhẹ râu anh ấy, đánh giá khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, dưới ánh đèn sống mũi cao thẳng để lại chiếc bóng nho nhỏ ở một bên.

Gương mặt có đường nét góc cạnh này, rõ ràng chính là kiểu cô ấy vừa ý nhất.

Có bao nhiêu người con gái ban đầu khi nhìn thấy gương mặt này, sẽ tăng nhịp tim?

Trong lòng người con gái ít nhiều đều tồn tại ảo tưởng, đặc biệt là thiếu nữ thanh xuân mười mấy tuổi. Từ cái nhìn đầu tiên, ngoài việc thích khuôn mặt tình nhân trong mộng của anh ấy, còn có vẻ ngoài và khí chất vô tình toát ra qua từng cử chỉ. Cô từng hoài nghi, chỉ là bản thân đọc truyện ngôn tình, xem phim truyền hình nhiều quá mà ngoại hình người này lại thỏa mãn tất cả ảo tưởng về người đàn ông hoàn mĩ trong đầu cô.

Nhưng mãi đến sau này ảo tưởng tiêu tan, mặc dù nỗi áy náy cùng sự thù hận tràn ngập trong lòng, khi giấc mơ về lúc nửa đêm thỉnh thoảng vẫn nhớ tới anh ấy, nhưng lại không rõ đó là chuyện gì.

Thời đại học, trong một lần họp lớp nọ, một bạn trong lớp đến từ Hong Kong hát tặng một bài tiếng Quảng Đông, bài hát cụ thể là gì lúc đó cô ấy không có ấn tượng, nhưng lại nhớ rõ duy nhất một câu: "Kỳ thật mỗi lần gặp anh, em đều bị mê đắm, chẳng hiểu sao mỗi chúng ta đều có vai diễn khác nhau."

(Trích trong bài Âm thầm mê đắm của Lưu Đức Hoa)

Thật ra khi đó cô với Lục Hoài Thâm trông đã như hai đường thẳng song song, không muốn nghĩ đến anh ấy lắm. Sau khi kết hôn, cô cách cả Thái Bình Dương và những vùng đất xứ người, tần suất nhớ tới ca từ này càng ngày càng cao.

Cô cảm thấy đều là giày vò, thậm chí không dám quay về, sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận của anh ấy, sợ bị đối xử lạnh nhạt.

Nhưng có những người người cam chịu bị giày vò, không phải đều là mong chờ sự khuây khỏa trong phút chốc sau cơn giày vò kia sao.

Hiện tại thì sao, thiếu thiên thời địa lợi, nếu bàn đến cái được cái mất còn phức tạp hơn xa cái gọi là khuây khỏa kia.

Cô lấy lại tinh thần, lại nhìn anh ấy tì mỉ, sự rộn ràng khó cưỡng vẫn đong đầy trái tim.

Giang Nhược khẽ khàng hỏi tiếp vấn đề ban nãy: "Có người anh thích không?"

"Đừng có đào hố anh." Đây là một vấn đề toi mạng như chơi.

"Né tránh không trả lời, chính là ngầm thừa nhận."

Được lắm, hóa khéo thành vụng.

Anh ấy nói: "Không có."

"Muộn rồi." Giang Nhược không chịu lép.

Giang Nhược không hỏi thăm lịch trình của anh ấy thế nào, tất nhiên cũng sẽ không hỏi anh ấy và các cô trong bữa tiệc ở cùng nhau ra sao, vốn không phải là tín nhiệm cũng chẳng phải không tín nhiệm, mà là biết thân phận và công việc của anh ấy không thể tránh được xã giao, nếu mỗi lần đi xã giao, cô lại hỏi một lần, dễ dàng khiến cho đối phương phiền chán, cũng là không tôn trọng anh ấy.

Đương nhiên, đây cũng là dưới tiền đề cô ấy biết Lục Hoài Thâm sẽ không nhập nhằng công việc cùng sinh hoạt đời tư, nếu cô ấy không hiểu rõ điểm này, cô ấy với Lục Hoài Thâm đã không có hiện tại, cũng sẽ không có tương lai, cô ấy sẽ vạch rõ ranh giới từ lâu rồi.

Lục Hoài Thâm ôm cô ấy, không động tĩnh gì nữa.

Giang Nhược vỗ vỗ mặt anh ấy, anh ấy hừ một tiếng.

Cô ấy im lặng trong chốc lát, hỏi: "Hôm nay lúc em xem phim rạp, hình như thấy tên anh ở phần giới thiệu."

"Hử?"

Tiếng này anh hỏi ngược lại, hơi kiểu đáp lời theo bản năng, Giang Nhược không biết anh ấy có bỏ vào tai lời mình nói không.

"Bác Lục đầu tư bộ phim điện ảnh kia à?"

"Ừ."

"Không nghe thấy anh nhắc đến." Bao gồm cả lúc cô ấy nhắc đến Đỗ Thịnh Nghi.

Amh ấy nói: "Không phải dự án gì lớn, ấn tượng không sâu."

Giang Nhược nhìn anh ấy một chốc, gật gật đầu khẽ nói: "Thế à."

Lục Hoài Thâm đã ngủ, ý thức mông lung, Giang Nhược nấu canh giải rượu cho anh ấy uống, lại cởi quần áo cho anh ấy, xả đầy nước bồn tắm, dìu anh ấy vào phòng tắm rửa.

Sau cùng cô đỡ thân hình cao to của anh ấy đứng ở trước bồn rửa mặt đánh răng, cô thở hồng hộc mà nghiến răng nghiến lợi: "Về sau còn như vậy, em cho anh say ngất dưới đất, không thèm liếc anh một cái nào."

Gần như cả người cô sắp ướt đẫm, sau khi ném anh ấy vào bồn tắm thì cô không quan tâm nữa, cho rằng anh ấy tỉnh thì sẽ tự ra, kết quả qua một hồi lâu nhận ra không có động tĩnh, lúc đi vào phát hiện anh ấy đã ngủ mất trong bồn tắm, nước sắp lạnh cả rồi.

Cô đi qua lay anh ấy tỉnh, Lục Hoài Thâm từ từ tỉnh dần, không nói không rằng nhìn cô một lúc lâu, không biết phát điên cái gì, bỗng nhiên duỗi tay kéo cô vào trong nước.

Lục Hoài Thâm hiện tại đã hơi tỉnh, nghe vậy mỉm cười liếc mắt nhìn cô ấy, vỗ lên mông cô ấy một cái với vẻ hiếu sắc, "Già mồm."

Anh ấy mặc áo choàng tắm có phần ngực mở rộng, ngọn tóc ướt dính trên trán, cái liếc mắt thoáng vẻ lưu manh kia, Giang Nhược suýt chút nữa bị mê hoặc đầu óc.

Giang Nhược lấy máy sấy tùy tiện thổi lung tung mái tóc ngắn của anh ấy một hồi, sau đó đuổi anh ấy ra khỏi phòng tắm.

Cô ấy tắm rửa xong, Lục Hoài Thâm dường như đã ngủ say, cô ấy mới vừa nằm lên giường, tay anh ấy đã mò qua.

Giang Nhược nhìn trần nhà, "Em mệt lắm, quá nửa đêm rồi, không phải anh say mụ đầu rồi à?"

"Anh làm việc trước nay đều chú trọng đến nơi đến chốn." Anh phủ lên người cô ấy, hôn chi chít từ mặt mà xuống.

Giang Nhược cạn lời, vừa rụt bả vai, vừa dựng ngón tay cái: "Người anh em, bội phục."

Lục Hoài Thâm sững người, đầu vốn đang gục thêm xuống dưới chợt ngẩng lên, nhíu mày rất không vui mà nói: "Ai muốn làm anh em với em? Em thử hỏi Lục lão nhị trước xem nó có cho phép không."

Đại não Giang Nhược ầm ầm rền vang, hoảng đến nỗi nói không ra lời.

Hôm sau Giang Nhược bị cuộc điện thoại của Gisele đánh thức, cần cô ấy soạn thảo công văn, còn cường điệu tính cấp bách của sự việc.

Lục Hoài Thâm cũng bị tiếng điện thoại rung đánh thức, Giang Nhược dậy rồi, anh ấy trở mình, cuốn chăn tiếp tục ngủ đến gần trưa mới dậy.

Rửa mặt xong, anh ấy nhìn khắp nơi không thấy người, lúc vào phòng sách, quả nhiên thấy Giang Nhược đang chiếm bàn đọc sách của anh ấy gõ máy tính, anh ấy đi qua nhìn thử, Giang Nhược che màn hình lại đuổi anh ấy ra, như bảo vệ báu vật, "Đây là cơ mật công ty."

Vẻ mặt Lục Hoài Thâm xem thường: "Xem em dốc lòng hăng hái kìa, tăng ca cho em bao nhiêu tiền lương?"

"Không..."

"Vô nhân đạo, có muốn thử suy nghĩ nhảy việc không?"

Ánh mắt Giang Nhược sáng lên, nhướn mày kiêu ngạo: "Đây là anh đang đào em à?"

"Sang không?"

Giang Nhược khá đắc ý: "Không sang."

"Anh nói thật đấy, DS hiện tại chính là chốn thị phi, tiền đồ ảm đạm."

Giang Nhược nói không chút nghĩ ngợi: "Em cũng nói thật, em thấy khá tốt. Chỉ có điều, vì sao lại nói là chốn thị phi?"

"Mâu thuẫn nội bộ quá nghiêm trọng, không phải em đã biết còn gì."

"Anh cũng biết hả, nhưng không phải anh vẫn muốn hợp tác với DS à?"

Lục Hoài Thâm nhắc nhở: "Đấy không phải hợp tác, là gia nhập hội đồng quản trị, phân tách hợp lý tài nguyên của bọn họ, làm lợi ích của bọn họ biến thành lợi ích của Bác Lục."

Giang Nhược rũ mắt, hiển nhiên Lục Hoài Thâm càng có ý muốn hợp tác cùng công ty lớn, nhớ tới tâm huyết Gisele bỏ ra, bỗng nhiên có chút không đành lòng.

Cô ấy nói lẩm bẩm: "Nhà tư bản."

Lục Hoài Thâm chống vào lưng ghế sau cô ấy, cúi sát bên tai cô ấy nói: "Đây là quy tắc được thiết lập trong ngành, mạnh thì tồn tại yếu thì bị đào thải, tranh đoạt lợi ích, vốn dĩ đã tàn khốc."

Giang Nhược hơi thất thần một phen, có chút buồn bã.

Buổi tối định đi ăn tân gia nhà Vương Chiêu, vừa vặn Lục Hoài Thâm cũng có việc phải ra ngoài, cô ấy ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát liền đi trang điểm thay quần áo.

Lục Hoài Thâm đã đợi cô ấy một lúc ở dưới tầng, cuối cùng cô ấy chọn đôi giày ba lê có dây buộc màu bánh đậu ở tủ giày, bắp chân cô ấy thon dài, đi kiểu giày này vừa lộ chân dài lại tôn màu da trắng nõn, phối với chiếc váy hai dây liền thân chất liệu áo gió, có vẻ trẻ trung nhưng không quá non nớt.

Trước lúc xuất phát Giang Nhược còn đang sầu não mang quà gì, Lục Hoài Thâm bảo cho cô ấy đến hầm rượu lựa lấy một chai rượu.

Giang Nhược không biết chọn, bảo Lục Hoài Thâm đi chọn một chai.

Lục Hoài Thâm cầm rượu lên xe, Giang Nhược phát hiện còn có bịch chân giò hun khói Tây Ban Nha, trên đường cô ấy lại mua giỏ hoa quả cùng một bó hoa tươi, thế là đầy hai tay.

Lúc xuống xe, Lục Hoài Thâm hỏi: "Tối anh qua đây đón em."

Giang Nhược làm dấu ok, đeo túi xách chuẩn bị xuống xe, "Có điều nếu quá muộn em sẽ ngủ chỗ dì út, dù sao cũng khá gần, em định ăn cơm xong qua thăm bà ấy."

"Ờ."

Giang Nhược mở cửa xe, Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi: "Em cũng chẳng hỏi anh đi đâu?"

Giang Nhược không rõ nguyên do, anh ấy biết rõ cô không có thói quen kia, nhưng phát hiện giọng điệu anh ấy tựa như có thâm ý, liền thuận theo anh ấy mà hỏi: "Anh đi đâu?"

Anh nhìn cô ấy vài giây, quay đầu không dấu vết: "Mau đi đi."

Giang Nhược xuống xe, không biết vì sao anh ấy đột nhiên hỏi như vậy.

Mãi đến khi lên tầng, Vương Chiêu nghe thấy tiếng ra mở cửa, thấy hai tay cô ấy xách đầy đồ, vội đón lấy, hỏi cô ấy đến bằng cách nào.

Giang Nhược nói: "Lục Hoài Thâm đưa tôi đến."

Vương Chiêu giữ chặt cô ấy hỏi: "Cô không bảo anh ấy đến cùng à?"

Giang Nhược nói: "Lúc nữa anh ấy có việc."

Vương Chiêu lại tiếp tục hỏi: "Thế cô có kể chuyện này với anh ấy không."

Lúc trước Vương Chiêu bảo ngoài bố mẹ, chỉ gọi mỗi cô ấy đến ăn cơm, Giang Nhược biết rõ con người Lục Hoài Thâm phong cách làm sếp tương đối nặng, vốn dĩ không thân Vương Chiêu, càng đừng nói tới bố mẹ cô ấy, bảo anh ấy đến không thích hợp lắm.

Giang Nhược đã nói như vậy với cô ấy, Vương Chiêu kinh ngạc một lát, quở trách: "Đến bây giờ cô vẫn còn tách bạch cuộc sống và bạn bè của hai người rõ ràng thế á? Đừng quên bọn cô là vợ chồng."

Giang Nhược ngẫm lại, dường như đúng là thế, trừ ở nhà, bọn họ độc lập với nhau bên ngoài phạm vi của đối phương.

Vương Chiêu lắc đầu mãi: "Nói thật, tôi chưa từng thấy đôi vợ chồng nào như hai người."

Giang Nhược không phục, thành khẩn nói cho cô ấy biết: "Mọi cái ' chưa từng thấy ', đều bắt nguồn từ tầm nhìn hạn hẹp."

Nói thì nói là thế thôi, nhưng cô ấy vẫn nhớ tới câu hỏi không ngọn không nguồn vừa rồi của Lục Hoài Thâm, cảm xúc rườm rà bỗng chốc nổ tung, hồi tưởng lại phản ứng của anh, trong lòng cô ấy rất khó chịu.

Bố Vương Chiêu đã bắt đầu bận bịu ở phòng bếp, ngoài phòng khách mẹ Vương Chiêu nghe thấy động tĩnh, lại lâu không thấy người vào, đi ra: "Có phải Tiểu Giang tới rồi không?"

Nghe thấy tiếng, bố Vương Chiêu cũng từ phòng bếp ló đầu ra, Giang Nhược xốc lại tinh thần lần nữa, mỉm cười chào hỏi bố mẹ Vương Chiêu.

"Nào nào nào, Tiểu Giang mau vào đây ngồi, đến là được rồi, còn mang nhiều đồ thế." Mẹ Vương Chiêu nhiệt tình hiếu khách, chỉ huy con gái mình đưa Giang Nhược đi tham quan nhà mới một chút.

Chung cư mới của Vương Chiêu rất rộng rãi, trang hoàng theo phong cách Bắc Âu, màu sắc đơn giản sáng sủa.

Chẳng bao lâu, Vương Chiêu bị gọi đi gói sủi cảo, mẹ Vương bưng nhân đã trộn xong ra, "Không phải bảo muốn ăn sủi cảo sao, tự gói."

Giang Nhược ngồi cũng không có việc gì, gia nhập đại quân gói sủi cảo.

Khi mẹ Vương nói chuyện phiếm liên tiếp nhìn về phía Giang Nhược, càng nhìn càng thích, vừa hay trước đó vài ngày cùng hàng xóm buôn chuyện, con trai của chị gái nhà chị hàng xóm tới tuổi kết hôn, nhờ bà ấy giúp đỡ để ý xem có cô gái nào tuổi thích hợp không, hôm nay ánh mắt đầu tiên khi thấy Giang Nhược, bà ấy đã nổi lên suy nghĩ này.

Cân nhắc rất lâu, mẹ Vương mới hỏi bóng hỏi gió: "Tiểu Giang cháu sinh nhật tháng mấy nhỉ?"

"Tháng 3 ạ."

"Cháu nhỏ hơn Vương Chiêu một ít nhở?"

"Nhỏ hơn gần hai tuổi ạ, cháu đã 23 rồi."

Mẹ Vương vỗ tay trong lòng một cái, con trai nhà chị hàng xóm 26, hơn kém rõ đẹp!

Bà ấy mừng ra mặt, vào thẳng chủ đề: "Vậy cháu có bạn trai chưa?"

Vương Chiêu hiểu ra ý đồ mẹ già nhà mình, ngắt lời bà ấy: "Mẹ!"

Trướ đây Vương Chiêu không nhắc tới chuyện tình cảm của Giang Nhược, dù sao thì ai mà ngờ được lúc nào mẹ đẻ mình sẽ làm bà mối!

"Sao nào? Con gái đến tuổi thì có thể nói chuyện một tí có sao đâu." Mẹ Vương Chiêu lườm cô ấy, quay đầu lại hứng thú bừng bừng nói với Giang Nhược: "Tiểu Giang, dì bảo cháu này, chị của thím hàng xóm có đứa con trai, 25 tuổi, dì xem ảnh rồi, trông vừa cao lại đẹp trai, nhà làm kinh doanh, đứa con trai học thạc sĩ ở Anh..."

Giang Nhược ngượng ngùng nói: "Dì, cháu kết hôn rồi."

Mẹ Vương Chiêu ngạc nhiên đến mức không khép miệng được, kinh ngạc một lúc, không dám tin hỏi lại: "Cháu 23 tuổi đã kết hôn?"

"Vâng ạ."

Mẹ Vương Chiêu thất vọng mất một hồi, "Đứa con trai kia thật sự không tồi đâu."

Vương Chiêu: "Cắt, chồng người ta cũng thật sự không tồi đâu, so với con trai của chị gái nhà hàng xóm kia thì có thể nói là điều kiện khá hơn nhiều."

Hà Nội, 30/8/2022

Chương này làm tôi nhớ đến thời đại học. Mỗi lần chúng tôi tụ tập thì mấy ông bạn trai đều đưa đến nơi rồi lại dạt đi chỗ khác chơi cho chị em tâm sự mỏng. Sau khi bọn tôi chè chén say sưa thì các anh lại đến đón về. Hồi năm nhất năm hai mấy anh còn chưa quen nhau thì mỗi ông dạt một chỗ. Ông nào cũng ấm ức vì bị bỏ rơi. Rồi cũng có đôi khi, chúng tôi tụ tập ăn uống và đưa cả các anh đi cùng. Lâu dần khi đã quen nhau thì mấy anh lập team dạt vào cùng chỗ nào đấy cà phê cà pháo luôn. Tình chị em đi lên thì tình anh em cũng lên luôn. Nhắc đến mới nhớ từ hồi dịch giã rồi có con cái, lâu lắm rồi chúng tôi chỉ toàn lẩu online, cà phê online thui

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ