Không Hẹn Ước

Chương 59: Tuyết rơi



Ngày hôm sau rốt cuộc chị cũng tươi tỉnh hơn một chút, buổi sáng chị tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp và giả vờ như hôm qua chị chưa hề say, chưa hề làm ra những hành động kia. Cô quyết định ngày hôm nay sẽ đi thăm một người bạn, dự định sẽ đi một lát rồi về nhưng chị bảo chị ở nhà một mình sẽ rất buồn, vậy nên cô dắt theo chị cùng đi.

Cả cô và chị đều mặc nhiều lớp áo, chị choàng một chiếc khăn quanh cổ rồi lại choàng lớp áo khoác dày dặn, có vẻ như vậy còn chưa đủ, chị thở phì phò ra từng ngụm khói rồi than thở lạnh quá. Cô mỉm cười đưa cho chị một đồ bịt tai, còn hù dọa rằng: "Không đeo lát đụng vô tai chị là gãy luôn đó."

Đồ bịt tai rất đáng yêu, khi chị đeo vào còn khiến chị đáng yêu hơn nhiều lần, cô không dám nhìn lâu đành vội đảo mắt đi nơi khác.

Bạn cô làm việc tại một phòng tập nhỏ, chủ yếu là dạy nhảy cho các em học sinh, cũng vì hôm nay là cuối tuần nên có lớp sáng. Lúc hai người đến, Maki vội vàng chỉnh cho các em học sinh của mình, chỉnh xong chạy vội ra chỗ Kiyoko, ngạc nhiên hỏi: "Cậu về khi nào vậy? Sao không báo gì cả?"

Nhìn lướt qua mặt chị thì thấy chị mỉm cười, đương nhiên là chị không hiểu gì cả. Cô trả lời cô bạn của mình, bạn cô ra hiệu bảo chị Kha có thể cởi giày ra rồi đi vào trong cho ấm, Kha nhìn dấu hiệu có vẻ cũng hiểu cho nên cô thấy chị cởi giày rồi cẩn thận đi vào bên trong. Mấy em học sinh kinh ngạc nhìn chị Kha, chị ấy cũng cười chào các em.

Tuy rất muốn nói chuyện nhưng Maki vẫn phải chỉnh cho các em học sinh, vậy nên cậu ấy dặn dò hai người ngồi đợi thêm chút nữa, lớp cũng sắp xong rồi. Cô đem những gì Maki nói dịch lại cho chị nghe, chị gật gù, hỏi mình có thể cởi áo khoác ra không.

Vì Maki đang bận chỉnh cho một em học sinh không thực hiện động tác được cho nên những em còn lại có em sai, Maki cũng không biết. Kha khịt khịt mũi của mình chọc em ấy, dùng vốn tiếng Nhật chẳng mấy dồi dào của mình mà nói: "Nhẹ thôi... chân... nhẹ thôi..."

Cô bé nghe chị ấy nói như vậy, hít thở một hơi thật sâu rồi thả lỏng người, cuối cùng cũng có thể nhảy sang bước khác. Nhưng Kyoko cũng không ngạc nhiên khi chị có kiến thức, ngày xưa lúc tìm thông tin của chị cô cũng đã thấy rằng chị được học từ nhỏ, chưa bao giờ chị cho cô biết chị có học nhưng mà những gì liệt kê ra thì chị cũng biết kha khá.

Nhảy múa, diễn xuất là những thứ mà chị học hỏi rất nhiều, chơi golf, tennis là do chị thích nên giỏi, chỉ có một thứ mà cô biết chị rất dở, cực kì dở, thứ mà MC không bao giờ được yêu cầu chị làm, đó chính là ca hát. Còn lại chị lúc nào cũng là thiên thần trong mắt cô, gì chị cũng giỏi cả.

Lúc Maki và Kyoko nói chuyện xong thì trời bên ngoài đã đổ tuyết rồi, Maki tiễn hai người ra ngoài đường, nói chuyện rôm rả với Kyoko rồi bắt Kyoko dịch cho Kha nghe. Chị đứng dưới ô cảm nhận được những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống chiếc ô, cô thấy chị đang im lặng ngắm nhìn một khoảng trắng xóa trước mặt, thất thần.

Để lấy lại tinh thần cho chị nên cô bắt chuyện: "Em có thấy báo ghi chị biết múa, mà em chưa tìm ra một video nào hết."

Chị hơi cười: "Chị học khi còn nhỏ rồi, hồi còn nhỏ có đi múa nhưng mà chắc cũng không có ai quay lại, lớn lên một chút thì chị gia nhập vào showbiz, chưa đi múa lại bao giờ nên không biết có lụt nghề không nữa."

"Lụt nghề?"

"Tức là lâu không làm sẽ bị quên."

"À..."

Bên ngoài tuyết vẫn rơi lất phất.

"Chị có thể múa cho em coi, em không cười đâu."

Cô trêu, còn chưa biết chắc chị sẽ vì mình mà múa một chút không.

"Nếu không chê thì chị sẽ thử, trời đẹp như vậy cơ mà."

Tiếng cười của chị thanh thanh làm cho tuyết dường như không còn lạnh nữa, chị đứng ra ngoài ô, từng hạt tuyết rơi xuống bên cạnh chị nhẹ nhàng, có hạt rớt lên mái tóc, có hạt đậu lên bờ vai, có hạt còn bướng bỉnh đậu trên mũi chị. Đằng sau lưng chị những bụi cây bị tuyết phủ lên trông y hệt như những bông hoa trắng, chúng tô điểm cho động tác tay yểu điệu của chị. Động tác tay của chị nhẹ nhàng như một đóa hoa, khi chị khẽ xoay người những bông tuyết còn được đà rơi xuống từ tay chị nhè nhẹ, có người đang vội đi mua đồ cũng đứng lại xem chị một cách tò mò.

Lấy phong cảnh làm nền, tuyết trắng điểm xuyến, điệu múa của chị khiến mọi người ngơ ngẩn kể từ khi chị giơ tay lên múa một động tác đầu tiên. Cứ thế chiếm lấy tất cả sự chú ý của mọi người, khiến mọi người ngơ ngẩn chú ý, đến độ chị sắp đi đến kết thúc còn chẳng biết.

Chị kết thúc, như một chú thiên nga kiêu hãnh rồi bật cười ha ha, luôn miệng bảo: "Lạnh chết chị rồi."

Lúc này đột nhiên có tiếng vỗ tay, một người, hai người, ba người, chỉ có vài khán giả thôi nhưng tiếng vỗ tay cũng đủ cho cô thấy rằng tác phẩm này của chị hoàn toàn xứng đáng. Chị cũng vui cười, cảm ơn mọi người vì đã khen ngợi chị.

Trong lòng Kyko toàn là sự tò mò, còn có một chút đố kị, cô thật sự muốn hỏi rằng Quỳnh đã được xem chưa. Nhưng cô không hỏi, cô dùng một chút não thôi cũng đủ biết được rằng nếu cô mà đụng tới Quỳnh một lần nữa thì tối nay mắt chị thế nào cũng to hơn, sưng hơn. Chị cười thế thôi, nhiệt tình thế thôi, nhưng tất cả cũng chỉ để che giấu nội tâm của chị.

Chị không vui như chị vẫn luôn thể hiện và cô biết điều này.

Tối đó cô rủ chị cùng nhau uống rượu, hai người cùng nhau ủ chân bên dưới bàn sưởi, nhâm nhi từng ngụm rượu ấm áp. Chị uống đến chớm say, bên ngoài thì tỏ vẻ rất vui vẻ nhưng cô biết tận sâu bên trong chị toàn là vụn vỡ, chị là diễn viên nên chút diễn xuất cỏn con này có gì làm khó được chị?

Chị say, phải nói rằng chưa bao giờ Kyoko lại thấy chị say đến độ này, chị gục xuống bàn mà ngủ một giấc mặc dù đây đang là bàn ăn chứ không phải chỗ ngủ, bình thường mà nói thì người kĩ tính như chị sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô suy đi nghĩ lại, tính toán rằng nên bế chị về phòng chứ không nên để chị ngủ như thế. Khi bế được chị trên tay cô mới phát hiện thì ra chị rất nhẹ, tuy dáng dong dỏng cao nhưng hầu như trên người chị chẳng có mấy cân thịt, có vẻ như chế độ ăn uống của chị quá khắt khe cho nên chị chẳng tăng cân nổi, hoặc là chị thất tình nên sụt cân...

Cô thả chị xuống giường nhẹ nhàng, tấn chăn cho chị cẩn thận rồi mới yên lặng đứng nhìn chị trong giây lát. Cô nghĩ rằng nếu mình gặp chị sớm hơn sẽ như thế nào, liệu rằng có thể thay đổi được sự buồn phiền trên gương mặt chị, liệu rằng cô có thể khiến chị yêu cô?

Cô không chắc... cô biết mình không phải dạng người chị thích, cô rất giống San, bạn chị, chỉ có thể làm bạn không thể yêu.

Trong giây phút đó cô đã đấu tranh giữa việc ở lại ngủ cùng chị hoặc là về phòng mình, hai thái cực trong cô đấu tranh dữ dội, đến mức đầu cô cũng đau lên vì suy nghĩ quá nhiều. Cô vừa muốn được ở cạnh chị vừa muốn tôn trọng chị, suy nghĩ mãi, rốt cuộc cô cũng quyết định giả say và ngủ cạnh chị tối nay.

Có lẽ chị sẽ không trách tội một kẻ say như cô.

Có lẽ chị sẽ không biết rằng cô say, nhưng chẳng phải vì rượu mà là vì tình.

Cô nhè nhẹ đưa tay ôm lấy chị vào lòng, một lần thôi, một lần cho cô được ôm chị...

Dù mãi mãi không thể nào có được bóng hình mà cô hằng ước mong.