Không Hiểu Sao

Chương 15: Đã quen biết



Tại một toà cao ốc tầng thứ chín, đồng hồ trên tay người đàn ông điểm đúng 12 giờ trưa, anh ta đặt sấp tài liệu trùng lên một đống trên góc bàn rồi đứng dậy. Đôi chân dài thẳng di chuyển ra sau, tay mò xuống túi quần lấy ra chiếc bật lửa, điếu thuốc được đốt bốc lên hương khói trắng xoá! Đặng Âm Lĩnh thuận mắt nhìn xuống bên dưới qua bức tường kính trong suốt.

Vừa nhìn xuống đã thấy ngay một cô gái mặc ít ngồi trên phiến ghế đá không động đậy hệt như bức tượng, nhìn rõ hơn thì thấy gương đó lại là người quen! Mái tóc cô ngắn ngủi lay chuyển theo hướng gió thổi, trong lòng anh lúc này bình tâm đến lạ, mắt cứ chăm chú nhìn cho tới khi điếu thuốc đã bị anh hút đến tàn.

Đặng Âm Lĩnh về ngồi lại chỗ, trong lòng anh có chút để tâm, vì sao cô không di chuyển?Nghe cô nói là bị ông chú đuổi khỏi nhà, đến giờ vẫn chưa được về ư! Chắc là không liên quan tới anh chứ? Cứ nghĩ một hồi Đặng Âm Lĩnh lại thấy có lỗi với Nhậm Hinh, nếu sự việc ngày hôm đó không xảy ra thì đã không hại con gái nhà người ta bị đuổi ra khỏi nhà.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đôi tay gõ gõ bàn phím cuối cùng cũng dừng lại, Đặng Âm Lĩnh lại một lần nữa đứng dậy đi tới bên tường kính nhìn xuống. Thấy cô vẫn ngồi im như như vậy.

Đặng Âm Lĩnh cúi mặt nhìn xuống đồng hồ dưới tay thì thấy đã 2 giờ, anh có chút kinh ngạc, cũng tự hỏi trong lòng rốt cuộc cô đã ngồi đó bao lâu rồi, chắc không phải là 2, 3 tiếng này đâu đúng chứ? Nghĩ lại tầm 8 rưỡi sáng nay anh có thấy bóng dáng di chuyển bên dưới, nhưng lúc đó anh đang nghe điện thoại cũng chẳng để mắt chú ý nhìn. Không lẽ cô ngồi im một chỗ từ giờ sáng tới giờ chiều.

"Quả nhiên là tại mình, nếu không thì em ấy đã không bị đuổi. Ngồi nhiều tiếng như vậy bây giờ chắc chắn em ấy không ổn..."

Đặng Âm Lĩnh xoay người lại, anh cầm lấy áo khoác trên ghế sofa rồi mở cửa chạy đi.

Vừa ra tới bên ngoài thiên nhiên đã tặng cho anh một trận gió lớn ập vào toàn thân, không khí lạnh lẽo thấu vào da thịt khiến anh nổi da gà, Đặng Âm Lĩnh cảm thấy da thịt buốt lạnh, tê tê. Anh lại nghĩ ngay cô gái ngồi cả buổi ở ghế đá chịu những đợt gió lạnh, trên người chỉ mặc có áo mỏng không biết thân thể đã lạnh lẽo đến nhường nào rồi! Vì vậy liền sải chân dài đi nhanh hơn.

Anh đã hại con gái nhà người ta có nhà khó về rồi! Vậy thì buộc phải chịu trách nhiệm cho thật cẩn thận.

...

Một giọng nói nam vang vọng trên cái đầu đang chứa đầy thứ chuyện hỗn loạn nhức nhối ù ù của Nhậm Hinh, bất giác cô từ từ ngẩng cái đầu nặng nề của mình lên nhìn.

Sao lại là anh ta? Anh ta sao lại xuất hiện rồi, anh ta... định làm gì cô? Nghĩ nghĩ Nhậm Hinh cảm thấy đầu chứa thêm một chuyện lại càng vô cùng, vô cùng đau đớn, đến mức như muốn phát nổ. Vì vậy cô liền buông thõng, sự bận tâm về anh ta trong đầu cô nhanh chóng tan biến, cô chỉ giương mắt nhìn anh

– Vẫn... vẫn chưa về được nhà sao?

Nghe xong gương mặt lạnh lẽo mệt nhoài của Nhậm Hinh bỗng có chút cảm xúc lộ ra, tủi thân, thẫm ức, buồn lắm! Nhưng cô nhanh chóng nén lại.

– Nhà... nhà... mất.. rồi ư...

Sao lại khó nói thành tiếng thế này? Cổ họng cô cứ như bị nhiều thứ dồn ép đè nén lại một cục khiến cô khó thốt thành lời, lời ra lại còn run run, hoá ra lại lạnh như vậy ư! Cảm giác phẫn uất bi thương tích tụ trong người, Nhậm Hinh rất muốn khóc hét ra cho mọi người thấy! Nhưng vẫn là không làm được, cô mím chặt môi lại, thu liễu tất cả mọi cảm xúc.

Mà hành động thu lại cố nén và giấu đi biểu cảm đau buồn của cô, Đặng Âm Lĩnh có thể thu vào tầm mắt mà nhận ra. Cho thấy cô gái này thật sự đang mang chuyện buồn hơn cả chuyện bị anh cưỡng hiếp không được về nhà, có vẻ như nhà cô đang có chuyện xấu xảy tới. Mất nhà...

Thấy thân thể cô cứng lạnh run lên, Đặng Âm Lĩnh mở áo khoác ra rồi choàng lên người cô. Không một động tác thừa, Nhậm Hinh thấy vậy cả người liền sững lại bất động một giây, sau đó ngơ ngác mở to mắt nhìn lên anh.

– Ngồi đây lâu như vậy chắc cơ thể em đã rất lạnh, lấy áo anh mặc chút đi.

– Sao anh biết... lâu..

Đặng Âm Lĩnh cười nhẹ, rồi ngước mặt chỉ tay lên toà cao ốc cách hai người không xa nói: – Anh làm việc ngay trên kia nên biết, vốn tưởng em chỉ ngồi một lát, không ngờ khi anh nhìn lại lần nữa em vẫn ngồi đây.

– Vậy... tại sao anh xuống đây? Chúng ta không hề thân thiết hay quen biết, anh không cần...

Nhậm Hinh muốn nói không cần anh quan tâm, nhưng cô đang buồn và thật sự rất cần một người, nên không thể thốt ra tròn hết câu đó. Chỉ mím môi lại.

Đặng Âm Lĩnh cười nhẹ hỏi:

– Vậy em tên gì?

Bị người đàn ông hỏi tên trong lòng Nhậm Hinh bắt đầu hồi hộp.

– Tên... Nhậm Hinh, còn anh... tên gì?.

– Đặng Âm Lĩnh, chúng ta từ giờ đã quen biết nhau rồi chứ?

Nhậm Hinh im bặt, cô như ngộ tỉnh lấy lại được đầu óc sau câu nói đó, không nói gì nữa. Cô không muốn quen anh ta, quen với một kẻ đã từng, đã từng... cô sao? Mới gặp có hai lần mà đã tiếp cận cô, anh ta không định làm gì đó xấu với cô chứ? rất đáng nghi. Mặc dù cô nghèo nàn hơn anh, nhưng lỡ anh ta là kẻ buôn bán nội tạng con người, cô lại là con mồi anh đang nhắm tới nên mới cố ý tiếp cận cô. Rất là đáng nghi, dù đang cần một người để được an ủi tâm hồn, nhưng Nhậm Hinh không muốn cược cái mạng nhỏ của mình.

Không muốn nghĩ thêm chuyện gì mà, Nhậm Hinh có hơi cau mày vì đầu đã quá tải.

Đặng Âm Lĩnh nhìn sắc mặt cô không tốt, có vẻ cô không hoàn toàn tin tưởng anh.

– Em còn nhớ anh nói sẽ chịu trách nhiệm với em vào tối hôm qua chứ? Anh đơn giản thật sự muốn chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình gây ra, ngoài ra không còn ý đồ khác.

Nhậm Hinh đưa mắt nhìn lên người đàn ông, thấy đôi mắt anh ta khá lạ, kiểu sâu thẳm chân thành khiến cô không dám nhìn quá hai giây. Lại nhìn sang toà cao ốc kia, suy nghĩ bắt đầu tích cực hơn, không lộn xộn loạn xoạn nữa.

Dù sao... cuộc đời cô cũng tàn rồi!.

– Anh... thật sự không có ý xấu?

Đặng Âm Lĩnh cười nhẹ không do dự mà đáp một tiếng.

– Ừm.