Không Hiểu Sao

Chương 21: Cầu đung đưa



Đám thiếu gia nhà giàu vui vẻ vắt chân nhấm rượu bia quan sát tình hình của trò chơi, năm phút trôi qua liền có một người báo lên. Người phụ nữ trong thùng đã chịu đến cực hạn, cô ta tự biết không thể chịu thêm nữa vì vậy liền yếu ớt cất tiếng.

– Tôi xin chịu thua, tới đây thôi, mau… mau kéo tôi lên, rất khó thở.

Nam phục vụ bên cạnh liền ôm tay chân người phụ nữ rồi kéo lên. Chưa gì đã bỏ cuộc hết, có mấy vị thiếu gia bụ mặt chán nản, không vui lên tiếng.

– Trò này đâu thấy khó đâu, sao lại chịu thua hết rồi? Nản thật đấy, đâu còn vui nữa.

Người phụ nữ cười trừ, vừa đứng dậy chưa thể nào mà thẳng lưng nói.

– Trông đúng là dễ thật, nhưng khi vào thì chật và hẹp lắm, ép người lại rất đau, còn khó thở nữa.

Kiều Lăng trùng mắt nhìn xuống trong thùng, thấy Nhậm Hinh không có phản ứng gì thì liền cắn chặt răng, hắn nhấc chân đá thùng đổ. Một tiếng *pong… rất lớn vang lên, khiến người người ngây ngốc nhìn, còn hắn thì liền xoay người rời đi.

– Nhàm chán, ra ngoài chơi nào.

Tấm lưng va đập dưới sàn qua thùng sắt mỏng manh, Nhậm Hinh cảm nhận được cơn đau lan toả cả thân thể lên tới đỉnh não, nghĩ rằng tấm lưng này thật sự gãy xương rồi mất. Nhưng khi được phục vụ kéo ra lại không phải, xương không bị gãy, chỉ là đau đến mức không muốn cử động nữa.

Dù sao cũng thoát ra khỏi được cái thùng hẹp đau rồi, tính nhẫn nhịn chịu đựng của Nhậm Hinh cũng bộc phát, nhưng cuộc vui của họ vẫn chưa kết thúc. Nhậm Hinh còn chưa định thần lại đã bị một vài người phụ nữ kéo đi.

Một căn phòng xán lạn khác được mở ra, bên trong là hồ bơi xanh, sạch, đẹp, còn có đồ ăn đồ uống bày sẵn một góc. Tổng thể rất giống thiên đường, nhưng đối với Nhậm Hinh đây lại chính là địa ngục.

Ngoài ra còn có vài đồ vật khác mà Nhậm Hinh không biết là gì.

Hiện giờ cô thật sự mệt mỏi, không muốn chơi tiếp, cũng không muốn làm việc ở đây nữa. Tinh thần và thân thể cô đã quá tàn tạ rồi, cô sợ…

Nhưng trong mắt tất cả mọi người, họ lại thấy bộ dạng cô bình thản vô cùng. Không tức, không vui, hệt như một người vô cảm không có cảm xúc nào.

– Tạo niềm vui cho Tam vô thiếu nữ của mày đi, con nhóc trông chẳng vui chút nào.

Chân mày của Kiều Lăng khẽ cau lại một chút, hắn cười nhạt.

– Đương nhiên rồi, phải vẽ biểu cảm lên cái khuôn mặt đần độn kia chứ.

Nói xong Kiều Lăng quay mặt lại nhìn người bạn của mình, hỏi.

– Còng chân của mày còn để đây không?

Cậu bạn hắn hào sảng trả lời:

– Đương nhiên còn, giờ muốn thử sao?

– Giúp tao còng chân nó lại, rồi buộc lên cây cầu, thêm mấy thằng giỏi chơi vào bồi nó, tao không tin nó không khóc.

Nói xong thì Kiều Lăng cởi áo ra.

Nhậm Hinh bên này thấy Kiều Lăng không còn để mắt tới mình thì liền cho rằng hắn đã tha cho cô, vì vậy thân thể liền trở nên nhẹ nhõm.

Trong đây, toàn là những cô gái mặc bikini đùa vui dưới nước cùng với mấy tên thiếu gia, có cặp còn va chạm da thịt khiến Nhậm Hinh thấy mà xấu hổ. Cô muốn, rời khỏi đây ngay lập tức.

Ngay khi vừa xoay người lại mắt của Nhậm Hinh liền đập vào một thân thể cường tráng không mặc áo, người đàn ông cao lớn vai rộng ngồi bệt xuống liền doạ cho Nhậm Hinh thấy sợ hú vía, cô vội vàng lấy tay ấn váy xuống lại nhanh chân lùi ra sau, nhưng lại đụng phải một người tiếp.

Trong lúc Nhậm Hinh dừng lại ngẩng mặt lên nhìn kẻ đằng sau thì người đàn ông phía dưới liền còng khoá chân cô.

– Thả tôi ra, tôi không làm việc nữa, tôi muốn về.

Nhậm Hinh sợ hãi liền đứng qua một bên nói.

Người đàn ông cao ráo thấy Nhậm Hinh chạy đứng qua một bên nhanh trong tích tắc, gã liền nhoẻn miệng cười.

– Hừm, về sớm thế để làm gì? Chỗ này vẫn còn nhiều trò chơi thú vị mà Kiều Lăng bày ra cho cô trải nhiệm mà.

Vị thiếu gia kia vừa quay lưng đi thì Nhậm Hinh cũng liền bị người đàn ông kéo đi, không cần trực giác mách bảo cô cũng biết những trò chơi đó sẽ khiến thân thể đau đớn.

Cô cực lực phản kháng không muốn đi, ngay giây sau liền bị gã đàn ông thọc mạch sợi giây còng khiến cô ngã xuống. Gã cứ vậy kéo lê cô trên sàn, Nhậm Hinh vừa đau vừa nhục nhã.

Nếu có thể lực mạnh mẽ thì Nhậm Hinh đã không quan ngại về thân phận của họ mà đập cho họ nhập viện, nhưng trong người cô có gì? Có một thể lực yếu kém, trói gà trói vịt còn không chặt, có thể làm được gì?

Ai ai cũng cười nhạo, Nhậm Hinh nghèo, nhưng cô chưa từng kiếm đồng tiền bẩn, vì vậy cô cũng có thể diện của mặt mũi. Nhưng có vẻ hôm nay mặt mũi của cô, mất hết rồi.

Nhậm Hinh bị trói giữa cây cầu trên nước có hơi cao, tiến quá năm bước không được, lùi quá năm bước cũng không xong. Sau cùng có mấy người đàn ông cao lớn trông khoẻ khoắn vô cùng từ hai đầu tiến vào, khiến cô gái nhỏ đứng giữa trông vô cùng đáng thương.

Biết bản thân khó tránh, Nhậm Hinh hít lấy một hơi, siết chặt nắm đấm. Cô sớm đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ sắp xảy ra, chỉ là đầu và cơ thể vẫn đang đau, sống được qua trò này hay không! Phải nhờ trời độ sinh mạng cô rồi.

– Tam vô thiếu nữ, trò này phải đưa đẩy hai chân như vậy! Ai không đứng được vững thì sẽ ngã xuống dưới nước, còn cô thì… tốt nhất là nên cố trụ, có rơi xuống nước cũng không thể ở yên được đâu.

Trò chơi đang bắt đầu, cây cầu đung đưa theo nhịp đẩy của đám đàn ông, Nhậm Hinh nghe tên thiếu gia kia nói thì cũng nắm bắt được tình hình, cho nên màn khởi đầu vẫn coi như yên ổn. Nhưng càng ngày nhịp đẩy càng nhanh, mấy gã đàn ông có sức lực đưa đẩy rất nhịp nhàng và thành thục. Trò này đối với Nhậm Hinh là lần đầu thử, lại đứng chơi cùng đám đàn ông, cho nên tình hình của cô cũng bắt đầu không khả quan.

Đung đưa theo nhịp như vậy đối với mấy kẻ cùng chung nhịp đẩy, tiết tấu, vẫn còn thừa sức thì thật vui.

Nhậm Hinh cũng cố đung đưa theo nhịp, tuyệt đối không thể ngã, nếu cô ngã ra khỏi cây cầu thì đám người này cũng sẽ không dừng lại.

Nhưng… không được rồi. Vừa mới uống một cốc bia lớn, lại thêm trò gập người, thân thể và tinh thần Nhậm Hinh sớm đã đau đớn. Cái trò đung đưa này lại không công bằng, Nhậm Hinh đã cố theo nhịp của đám đàn ông, thế nhưng tâm trí cô bắt đầu loạn đi, cả người quay cuồng rồi ngã văng xuống.

Sợi dây xích buộc cố định trên cầu khiến đầu của Nhậm Hinh chụp xuống dưới nước, chân thì treo bên trên. Theo nhịp đưa đẩy mãnh liệt, Nhậm Hinh bị lôi đi lôi lại dưới nước, cuối cùng, cô chọn mở miệng ra.