Không Hiểu Sao

Chương 29: Sống một cuộc sống mới



Đặng Âm Lĩnh vỗ nhẹ vai tựa như trấn an Nhậm Hinh, cảm nhận khuôn ngực bên trái mình có hơi ướt đẫm và nóng rực. Cũng cảm nhận từng đợt run của cô gái nhỏ cứ rúc rúc vào ngực mình.

Thấy cô khóc đau buồn như vậy lồng ngực anh cứ nhói nhói rồi lại co thắt, rất khó chịu. Đặng Âm Lĩnh thật sự muốn làm điều gì đó để cho Nhậm Hinh hết đau buồn, nhưng kẻ ngoài cuộc sống của cô như anh nào biết nên làm gì được cơ chứ.

Thêm nữa, anh cũng chỉ là kẻ bị ruồng bỏ! Không có ai bên cạnh, thành ra chẳng có kinh nghiệm nói mấy lời như an ủi.

Phải làm sao đây? Lồng ngực của Đặng Âm Lĩnh khó chịu vô cùng, anh không muốn Nhậm Hinh khóc. Ánh mắt anh chợt trở nên tức giận nhìn vào khoảng bóng tối, giận vì không thể khiến cô ngừng khóc, giận vì không biết nên nói gì để an ủi cô gái bé nhỏ này.



2 tuần sau, Nhậm Hinh thật sự đã bắt đầu lại một cuộc sống mới. Cuộc sống một mình, buông bỏ mọi phiền muộn, buông bỏ người không cần mình. Và cô nhận thấy, hoá ra cô vẫn sống rất tốt, không nghiêm trọng như hồi trước cô nghĩ.

Có lẽ cô đã được buông tha, nhận được đáp án, vì vậy giờ cô cảm thấy tâm tình rất an ổn! Đầu óc không còn vướng bận điều gì, không còn phiền muộn cảm thấy rất dễ chịu.

Bắt đầu một cuộc sống mới của cô khởi đầu rất tốt.

Nhậm Hinh có được khá nhiều bạn bè tại trường mới, không ai bắt nạt cô và xa lánh cô nữa. Tất cả mọi thứ thật sự rất tốt, Nhậm Hinh rất thích.

Nhậm Hinh vẫy tay chào tạm biệt đám bạn thì đột nhiên có người gọi.

– Nhậm Hinh, là bà đúng không?

Triệu Viên lơ ngơ bước tới nhìn cô gái. Cả hai gặp lại nhau ở đây thì ai cũng bất ngờ.

Từ lần thứ hai đi làm ở căn hộp đêm Nhậm Hinh không bắt gặp Triệu Viên nữa, cô sớm đã quên cô gái này, ai ngờ bây giờ lại gặp lại.

– Không ngờ bà lại xuất hiện ở đây, trước đây tôi thường đi qua con đường này có thấy bà đâu ta.

Nghe vậy Nhậm Hinh có phần bối rối, cô đang nghĩ không biết có nên nói bản thân đang sống tạm nhờ nhà một người đàn ông tốt ở ngay khu này không nữa. Nói ra liệu cô ấy có chê cười cô không nhỉ! Kiểu… nghĩ cô được bao nuôi.

Hai ngày nay đổ lại Nhậm Hinh cứ luôn nghĩ bản thân được Đặng Âm Lĩnh bao nuôi hơn là tài trợ. Anh ta có chút kì lạ, đó là mỗi tối đều sẽ mua đồ ăn mặn và đồ ăn ngọt về cho cô, đôi khi gặp mặt trên phố còn nói thiếu gì có thể nói với anh ấy. Nhưng điều kì lạ này cô khá thích, tuy nhiên cũng bận tâm lo nghĩ bản thân rất giống đang được bao nuôi.

Dạo gần đây ở một vài nơi hai người tình cờ chạm mắt nhau rất nhiều, mỗi lần phát hiện là Nhậm Hinh đều thấy Đặng Âm Lĩnh đang nhìn mình.

– Ê, bà đang suy nghĩ cái gì thế? Không muốn nói chuyện với tôi à!

Nhậm Hinh giật mình.

– Không có, mà bà… sao ngày thứ hai đã nghỉ việc rồi vậy?!..

Nhậm Hinh cố tình đổi chủ đề, đơn giản cô chưa dám nói chuyện của mình cho một người không thân thiết nghe.

Tuy nhiên giây sau Triệu Viên lại bùng nổ khí tức, cô ta cắn môi dưới, mắt lườm lườm một lượt quanh khu rồi nói.

– Bà biết ngày đầu đi làm tôi uống có hơi say mà đúng không?

Đâu có, Triệu Viên đã rất say! Không phải có hơi say, nhưng Nhậm Hinh cũng chỉ cười nhẹ gật đầu.

Tiếp đó cô ta hùng hồn giận dữ nói.

– Tôi không nhớ rõ lúc về ra sao, nhưng ngày hôm sau thức dậy mẹ kiếp! Tôi bị một tên điên trói trên cột nguyên đêm, một tên điên đáng chết, không những vậy hắn còn nhốt tôi trong nhà bảo tôi làm chó một tuần cho hắn.

Nói tới đây Triệu Viên như muốn nổi lên gân xanh, mặt đỏ bừng chửi rủa một cái tên lạ.

– Hu hu, bây giờ tôi đi học về còn phải ghé qua nhà hắn làm trâu làm chó cho hắn! Nhục cả toàn thân, tôi không muốn, tôi muốn gục ngã.

Cô nàng này còn gặp chuyện xui thế cơ à!

– Có lẽ đây là kiếp nạn trong đời của bà đấy!

– Kiếp nạn to đùng như c.ứt. Bây giờ tôi quyết định sẽ không làm chó cho hắn nữa đâu, đáng sợ lắm! Hu hu, nhưng mà không làm mà bị hắn tóm được thì càng đáng sợ hơn, Nhậm Hinh… cô cho tôi kế sách đi.

Nhậm Hinh không thấy tình cảnh của cô ta như thế nào thì làm sao mà nghĩ kế sách cho được chứ! Mà vả lại đầu óc cô cũng không phải minh mẫn, có thể sinh ra mưu kế.

– Có lẽ tôi không thể giúp gì được cho bà rồi.

Triệu Viên ủ rũ tinh thần, cô ta ngẩng đầu lên trời định hét lớn thì giật mình. Đâu lòi ra một tên to cao trên mặt cô vậy? Triệu Viên giật mình vội chạy túm ra sau Nhậm Hinh, phát hiện là kẻ quen, cô ta càng bấu chặt áo Nhậm Hinh hơn, trừng mắt phừng phừng với kẻ đó.

– Cô Viên, ông chủ muốn xem bộ dạng sủa giống chó của cô. Mời cô đi theo tôi.

Triệu Viên trong giây lát liền đen mặt lại, cô ta cắn chặn răng ken két, tên đó ức hiếp cô quá đáng lắm rồi! Bên ngoài còn không cho cô được một chút mặt mũi.

– Bà không sao chứ?

Nhậm Hinh nhận thấy cô nàng này đang bị một kẻ bắt nạn quá trớn, cô cũng từng bị bắt nạt. Vì vậy rất thương cảm cho tình cảnh của cô ta.

– Nhậm Hinh, bà có thể đi cùng tôi không? Để tôi bớt sợ!

Nếu đi cùng khiến một người bị bắt nạt thấy đỡ sợ hơn thì không thành vấn đề, Nhậm Hinh đồng ý.