Không Hiểu Sao

Chương 3: Tên bắt nạt vô lại



Đã vào 2 giờ, trời tối khuya như mực. Bầu trời rộng lớn bị nhiễm sáng nên chẳng thấy bao nhiêu sao.

Căn phòng Vip số 02 mang một màu trắng sáng đã trở về im phốc.

Nhậm Hinh từ từ mở mắt ra, bắt đầu cô cảm nhận được toàn thân nhức nhối đến mức tâm trí hoang mang. Vừa dịch người một chút, thân dưới đau đớn, tê dại và ướt nhẹm khiến cô kinh hoảng nhớ tất cả mọi thứ kịch liệt mới xảy ra cách đó không lâu.

Nhìn lên thì thấy cơ ngực săn chắc của người đàn ông đó, Nhậm Hinh sợ hãi vội vã ngồi dậy, theo đó cô cảm thấy toàn thân như đang tách lìa. Rõ ràng cơ thể cô đã hoàn toàn kiệt quệ sức, gắng gượng đứng lên, cô phải rời khỏi nơi đáng sợ này.

Sau khi hoàn toàn thoát ra khỏi toà khách sạn lớn đó, Nhậm Hinh lúc này nước mắt mới trực trào tuôn xuống. Cô không thể tin nổi bản thân hôm nay lại bị cưỡng h.i.*.p, tại sao? Tại sao chuyện xui rủi này lại xảy tới với cô vậy!

Nửa tháng nay mỗi xế chiều cô sẽ vào toà khách sạn để dọn dẹp vệ sinh cho mỗi phòng, mọi thứ đều rất bình thường, chẳng ai để ý hay trêu ghẹo cô cả. Nhưng làm thế nào mà tối nay...

– Ức, hức... thật đáng sợ! Tại sao người đó lại làm thế với mình chứ? Anh ta có thể gọi người khác mà, nhưng tại sao lại kéo mình... tên khốn!

Cơ thể thật là đau đớn, tinh thần cũng bị hoảng nữa. Nhậm Hinh vừa khóc vừa cố lấy lại bình tĩnh, rất nhanh cô đã ngừng khóc. Với kinh nghiệm ép bản thân ngừng rơi nước mắt mười mấy năm nay cô dễ dàng gạt hết nước mắt, mang trở lại một vẻ mặt hết sức bình thường.

Một siêu đô thị rộng lớn, với hàng tá căn nhà đẹp lớn, to nhỏ trải dài khắp mọi ngóc ngách. Nhưng Nhậm Hinh chỉ có một căn nhà nhỏ xập xệ chen lẫn giữa những căn nhà đẹp lớn khác. Không đúng, là nhà của người mà cô trân trọng nhất mới phải, cô chỉ đang sống nhờ mà thôi.

Bên trong không gian hẹp, lại lộn xộn. Nhậm Hinh vừa nhìn đã thấy nhức óc, cô mệt mỏi tiến thẳng vào buồng tắm. Gột rửa những thứ dơ bẩn trên người rồi mới trèo lên góc nhà nằm.

...

*Soạt soạt... soạt soạt...

Âm thanh gì đó, khá ồn ào khiến Nhậm Hinh khó chịu thức giấc.

– Ư... chú, chú làm gì mà ồn ào vậy?

Người đàn ông lộm thộm nhìn không ra vẻ đàng hoàng gì ở bên dưới liên tục lục tung đồ đạc, miệng lẩm bẩm.

– Bảy giờ rồi! Tao phải tìm xem có vật gì đáng giá không để mang đi sòng bạc. Tối qua tao mơ thấy tổ tiên mách bảo, nếu để tay trái ở phía trên thì nhất định sẽ thắng và trúng được một số tiền lớn.

– Tiền đó sẽ khiến tao đổi đời, đổi đời. Có gì không ta...

Nhậm Hinh trừng mắt to ra, cô vội vã đứng dậy. Khoác lên bộ đồ bình dân, nhưng đối với cô là đẹp nhất rồi sách cặp chạy ra khỏi nhà. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn của ông chú, Nhậm Hinh càng lo lắng hơn mà chạy đi xa. Tuyệt đối không thể bị ông chú bắt được, nếu cô mà bị bắt thì tiền tiết kiệm chi tiêu của tháng này sẽ chẳng còn đồng nào mất.

Cô không muốn tháng này cả hai sẽ phải nhịn đói đâu.

– Con kia, mày có tiền đúng không hả!!!

Nhậm Hinh giật mình ngoảnh mặt lại, phát hiện ông chú đang bám phía sau xa xa, trên tay chú ấy còn giơ giơ chai rượu trắng, vừa chạy vừa uống. Dáng chạy thì oằn ẹo.

Thân thể Nhậm Hinh quá nhức nhối, nhưng cô vẫn gượng mạnh mà chạy nhanh.

Ông chú say bí tỉ dáng vẻ không đàng hoàng kia là chú ruột của cô, chú ấy là một tên thất nghiệp, nghiện cờ bạc, nghiện rượu. Đã 36 tuổi cuối rồi mà vẫn chẳng có vợ, mỗi sáng đều tìm tiền, tìm đồ vật quý giá để vào sòng bạc. Nhiều lần cô thật sự ghét những việc vô nghĩa mà chú ấy làm, vì nó mang lại sự nghèo nàn nhiều hơn là sự giàu có, đặc biệt hơn là nợ nần. Số lần chú ấy đánh bạc thắng chẳng đếm nổi lên đầu ngón tay, nhưng lòng cô trân trọng chú ấy vẫn nhiều hơn. Bởi cô chỉ còn chú ấy là người thân, cũng chỉ có chú ấy cho cô tình thương và chú ấy sẽ không bỏ rơi cô.

Nghoảnh mặt lại không còn thấy chú ấy nữa, Nhậm Hinh dần chạy chậm lại. Vừa quay mặt lại cô đã đâm trúng người, không đau lắm! Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trên, da đầu cô như nổi đinh.

– Đi đâu mà vội vậy hử! Tam vô thiếu nữ.

Chàng trai cao ráo đứng trước người cô đang cười ngạo nghễ, đột nhiên sắc mặt hắn ta trở nên hơi khó coi. Bàn tay hắn nắm chặt lên cổ áo khoác của Nhậm Hinh, vạch ra, khiến Nhậm Hinh hoang mang liền đưa tay lên kéo giữ.

– Cậu vạch áo tôi làm gì?

– Ha, tối qua cô mới đi làm đ.ĩ về à?

Sắc mắt hắn vừa khó coi lại vừa cười nhạo.

– Thả ra, tôi không làm thứ đó! Tôi chỉ đi làm lao công dọn dẹp.

Vừa dứt lời, Nhậm Hinh cũng vội giật lại cổ áo.

Kiều Lăng giật lấy cổ tay cô, siết mạnh, nhạo báng nói:

– Lao công? Lao lực háng cho tên xấu xí nào ch*ch sao? Kinh tởm quá rồi đấy, Tam vô thiếu nữ.

Nhậm Hinh giật mình trong lòng, ánh mắt cô nhìn lên hắn có phần cau lại. Đôi mắt cô chợt va phải tấm kính bên cạnh, qua tấm kính cô thấy cổ mình có dấu vết đỏ tím. Lúc này cô mới giật mình hoang mang mà đưa tay lên che.

– Ah, quả nhiên.

Kiều Lăng đột ngột kéo Nhậm Hinh lại gần sát người hắn, nghiến răng nói:

– Đồ đ.ĩ đ.i.ế.m, nhìn dấu vết đó trên người cô kinh tởm lắm đấy. Một đêm tối qua của cô chắc cũng được kha khá tiền nhỉ? Những đồng tiền dơ bẩn đó dính vào người cô, rồi cô dùng, nghĩ tới cô có thấy tởm không?

Nhậm Hinh đang kinh sợ đột nhiên nghe thấy có một tiếng chụp ảnh, cô đưa mắt lên nhìn thì thấy hắn đang cầm điện thoại, rồi xoay lại cho cô xem. Tấm hình có những dấu hôn và cắn, trông thật ghê.

– Không biết tấm hình này được đăng vào nhóm trường cô thì thầy cô và mấy tên sinh viên đó sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

– Cậu, cậu đừng quá đáng.

Kiều Lăng cười khẩy, hắn đẩy Nhậm Hinh ra, kiêu kỳ nói:

– Trước giờ tôi từng tử tế với cô sao?

Nhậm Hinh đau lòng, đúng thế! Trước giờ hắn chỉ là tên bắt nạt vô lại, chưa từng hết quá đáng hay tử tế với cô! Đã từ trung học cho tới sinh viên, mỗi ngày hắn chỉ tìm cách dày vò cô, chưa từng có việc gì hắn kiêng dè cho cô cả.

– Nói ra thì cô làm vậy cũng là vì đồng tiền, cho nên! Nếu cô làm một việc cho tôi thì tôi sẽ xoá tấm hình này đi.

– Việc... gì?

– Tan tiết hai, ra khu rừng đằng sau đợi.