Không Hiểu Sao

Chương 35: Tò mò về tình yêu



Đệm ga trải đã bằng phẳng, căn phòng cũng đã ngăn ngắp. Nhậm Hinh quan sát xong liền tác phong nhanh nhẹn xoay người lại, không may xoay quá đà nên chân sau vướng vào chân trước khiến cô ngã bật ngửa ra sau.

Đặng Âm Lĩnh bê gối ra đang ngay bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng vứt gối ra để tiến lên bắt lấy cô, vừa cầm được cổ tay Nhậm Hinh anh đã lật mình xuống để làm lá chắn cho cô. Cũng may lưng anh dài nên rơi xuống đệm giường, tuy nhiên dưới hông có hơi đau một chút.

– Cẩn thận chút nha.

Anh mỉm cười nhẹ xoa xoa đầu cô đang trong lòng mình, lúc này Nhậm Hinh hoang mang nhổm dậy nhìn anh.

– Anh có bị đau không?

Nhậm Hinh ghé sát vào mặt để hỏi han, sau vài chục giây chỉ chăm chăm nhìn vào mắt nhau cô cũng bắt đầu thấy ngại, vội nhảy ra khỏi người anh.

Cô cuống quýt nhìn vài nơi để che đậy sự xấu hổ và hoang mang trong người.

– Anh… anh ngủ ngon.

Dứt lời Nhậm Hinh liền chạy ra khỏi cửa, Đặng Âm Lĩnh phía sau phản ứng lại cũng liền chúc lại cô một câu ngủ ngon.



Dưới con phố, Triệu Viên ngán ngẩm thở dài. Cô uể oải đứng sát gần như muốn gối lên vai Nhậm Hinh, nhưng lại vì đang đi nên không thể nào mà gối yên được. Nhìn thấy sự bất thường của cô bạn, Nhậm Hinh quan tâm hỏi.

– Sao vậy! Gặp chuyện gì không tốt ư?

Nghe xong bỗng nước mắt Triệu Viên tràn ngập mặt, cô uất ức nhìn lên Nhậm Hinh mà nói.

– Chiết tiệt, tôi lỡ yêu phải tên cặn bã rồi. Tên khốn đào hoa, giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt. Hức hức…

Yêu ư? Hoá ra Triệu Viên đã yêu. Nhậm Hinh thì chẳng hiểu phương diện về mối quan hệ này là như thế nào, đây lại là lần đầu tiên có người kể chuyện tình yêu cho cô nghe. Vì vậy cô nổi lên nỗi lòng tò mò.

– Cậu yêu… vậy yêu như thế nào vậy?

Triệu Viên nhìn lên thấy Nhậm Hinh vừa hỏi xong có bộ mặt lơ ngơ vô cùng, vì vậy cô liền lau sạch nước mắt. Bắt đầu giải thích yêu là như thế này như thế kia, còn tận tình trả lời những câu hỏi mà Nhậm Hinh đưa ra.

Khi đã hoàn toàn nói ra hết những xúc cảm và dư vị của tình yêu, Triệu Viên mới lại khóc oà lên.

Hai người đã không chung đường rồi, Nhậm Hinh nói xong mấy lời an ủi nhẹ thì liền vẫy tay chào tạm biệt.

Lúc này cô quay đầu lại. Con đường này là nơi Nhậm Hinh thường bắt gặp Đặng Âm Lĩnh nhất. Cô đang háo hức đưa mắt nhìn lên phía trước, một thân ảnh cao ráo đột ngột xuất hiện giữa đám người. Nhậm Hinh lập tức cảm thấy con tim đập mạnh như làn sóng vỗ lên bờ. Tâm trí cô bắt đầu trầm ngâm nghĩ lại mấy lời Triệu Viên vừa nói.

Cô tiến về phía anh, không hẹn nhưng gặp nên cả hai chung tuyến đường đó chính là tới công ty.

– Anh vừa dùng bữa xong, có mua ly nước cho em này.

Nhậm Hinh vui vẻ đón nhận lấy.

Bây giờ không phải là bánh ngọt nữa, mà là nước rồi, quá tốt! Vậy thì bụng cô sẽ không thể béo thêm nữa.

– Em cảm ơn… ưm, nhưng mà đây là vị gì vậy ạ!

Lần đầu Nhậm Hinh uống loại nước được đóng bằng hộp kín như vậy, uống vào thật sự rất ngon, nhưng cô lại không thể nghĩ ra là vị gì.

– Vị đào, hợp khẩu vị của em không?

Nhậm Hinh vui vẻ cười cười gật đầu.

Trong lòng Đặng Âm Lĩnh hiện tại thật nhẹ nhàng, anh cảm thấy cô gái này rất dễ nuôi, cho thứ gì cũng ăn được.

Đột nhiên bước chân anh dừng lại, sắc mặt vừa vui vẻ thoáng chốc đã biến mất.

Phía trước có một cô gái ăn mặc rất sành điệu, bộ đồ đen ôm chọn vòng eo nhỏ gọn của cô ta. Đôi giày cao gót vang lên tiếng cộc cộc…, làn da cô ta rất mịn màng, có vẻ được chăm sóc kĩ lưỡng. Đôi môi đỏ đậm trông thật giống một người phụ nữ quyền quý, có điều… vẫn còn có điểm hơi là lạ.

Giây trước Nhậm Hinh còn thầm cảm khen, nhưng khi thấy thấy ánh mắt của Đặng Âm Lĩnh chỉ dính lên người cô gái kia cô lại cảm thấy trái tim bắt đầu nhói lên từng đợt rất khó chịu.

Anh ấy, và cô nàng kia… không phải có một mối quan hệ như cô đang nghĩ chứ?

– Yo, mấy đám người trong công ty anh buôn chuyện không sai. Cô gái kia… thật sự là người yêu anh à?

Gương mặt thanh cao, quyền quý vừa rồi của cô ta bỗng chốc tan biến như mây khói. Thay vào đó là mắt phải meo méo nhìn người, miệng vểnh vênh tỏ ra khinh khinh.

Đặng Âm Lĩnh không muốn dính dáng gì tới người em khác cha này, cũng không muốn Nhậm Hinh ở lại nghe những lời kì cớn. Vì vậy liền thúc giục cô mau chóng tới công ty.

– Em tới công ty trước đi.

– Vâng.

Nghe được lời đồng ý của cô, Đặng Âm Lĩnh có hơi nhẹ lòng rồi nhìn lên Duẫn Ly Đề để trả lời câu hỏi vừa rồi.

– Không phải người yêu.

Duẫn Ly Đề hừ nhẹ một tiếng, nhìn qua đánh giá cô gái đang bước đi, xong rồi cô ta nhanh chóng chụp lấy tay giữ Nhậm Hinh lại.

– Phải hay không phải tôi cũng không quan tâm. Chỉ là, con nhỏ này đúng là trông hợp với anh thật đấy! Không phải làm đĩ đi.ếm ở chỗ nào đó được anh nhìn trúng rồi mang theo đấy chứ?.

– Em bớt quá quắt lại, có chuyện gì thì nói với anh. Người ngoài không liên quan nên mau thả ra ngay.

Đặng Âm Lĩnh giận dữ nhưng cố kìm cảm xúc nói.

Duẫn Ly Đề hứng khởi siết chặt lấy cổ tay Nhậm Hinh, nhìn lên Đặng Âm Lĩnh với vẻ mặt đầy thách thức.

– Sao nào, ba anh làm trai bao nên bây giờ anh cũng muốn tìm bạn gái là gái đi.ếm à?.

Miệng không phải của Đặng Âm Lĩnh, anh không thể khiến nó ngậm chặt lại được. Khi lời nói tuôn ra một cách rõ ràng anh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn qua Nhậm Hinh.

– Này cô, thả ra.

Nhậm Hinh trừng mắt lên nhìn, cô ta vẫn cứ tung hoành ra bộ dạng kiêu ngạo, nào để cô vào mắt. Thấy vậy Nhậm Hinh liền đưa tay phải của mình lên, bấu mạnh vào mạch máu giữa cổ tay cô ta.

Duẫn Ly Đề cảm thấy đau đớn liền thả ra, trong giây lát cô cảm thấy bàn tay dường như bị mất cảm giác.

– Á, con đi.ếm này! Mày chết với tao.

Nhậm Hinh cau mày lại, trừng mắt rồi trực tiếp vung tay lên tát một bạt tay lên má cô ta.

Làm cho cô ta sững sờ ôm má tại chỗ.

– Miệng người mà không nói ra được lời tốt lành thì im đi, coi chừng quả báo ập lại.

Dứt lời Nhậm Hinh liền cầm lấy tay của Đặng Âm Lĩnh, nắm đấm anh nhanh chóng buông lỏng ra để cô cầm, cả hai nhanh chóng rời đi.

– Áaa… con điên kia!!! Mày thật sự… phải được dạy dỗ.

Đột nhiên có người mắng chửi, Nhậm Hinh tức giận vô cùng.

Cửa phòng đóng lại đã trôi qua hơn năm phút rồi nhưng căn phòng vẫn trong thế im lặng. Đặng Âm Lĩnh giận lòng khẽ ghé ánh mắt qua chỗ Nhậm Hinh, thấy sắc mặt cô vẫn đang cau có bực bội. Đột nhiên anh cảm thấy trái tim có hơi tổn thương, đau đáu khó chịu, nên liền đưa tay lên siết chặt.

Chuyện vừa rồi chắc khiến hảo cảm trong cô đối với anh vơi đi nhiều, tình cảm mà anh đang cố xây… sẽ tan biến mất.