Không Kiểm Soát

Chương 10: Nơi tôi nhìn thấy "tôi"



Lạnh thật... dù là đang nằm ở trên nệm êm chăn mềm, nhưng tôi cũng không thể nào cảm nhận được chút hơi ấm từ căn biệt thự ở khu biệt lập này. Tôi đã ở đây một tuần rồi, ở trong căn nhà này trừ khi tôi vào phòng thì không có bất cứ ai xuất hiện cả. Bọn họ như những cái bóng vậy, đi không nghe tiếng cũng không hề nói chuyện với nhau. Đó cũng là lí do mà hiện tại, ngoài đống sách nghiên cứu của Phí Thanh Châu đặt ở trên kệ tôi không có việc gì có thể làm cả.

" Cuốn thứ 8: Di truyền học người..." Gió se lạnh phả từ phía cửa sổ len lỏi vào nơi mà tôi đang ngồi. Đây là cuốn thứ tám mà tôi đọc trên tủ sách của Phí Thanh Châu, cũng là cuốn ít thành công nhất của chị ta. Lí do là vì gì thì hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được, sự khác biệt duy nhất của nó chính là mỏng hơn tất cả các cuốn còn lại.

"Ting... ting..." Chuông đồng hồ từ bên ngoài vang lên từng đợt một khiến ánh nhìn của tôi chú ý đến nhà thờ phía xa kia. Đúng sáu giờ hằng ngày, âm thanh từ bên kia luôn truyền đến ba hồi một. Tôi dùng nó để nhận biết được bản thân đã ở đây bao lâu rồi.

Đặt sách trở về vị trí cũ, tôi rời khỏi phòng bước từng bước trên cầu thang nạm gỗ xuống tầng dưới cùng của căn biệt thự. Đồ ăn từ sớm đã được bày ra trên bàn tròn, tôi nhìn đĩa súp cùng bánh mì một lúc lại đi đến cửa lớn như thói quen, vặn thử nắm tay cửa.

" Hôm nay vẫn khóa." Âm thanh vang vọng ở không gian rộng lớn này là lí do mà tôi không muốn mở miệng vì bất cứ chuyện gì cả. Tất cả mọi việc của Phí Thanh Châu làm khiến tôi cảm thấy bản thân mình như con rối vậy, một con rối chị ta nuôi dưỡng để mua vui cho bản thân mình.

Tôi xoay người, hai tay ôm lấy vai mình xoa xoa vì đợt không khí lạnh của miền bắc. Từng bước chân của tôi lên bậc cầu thang lớn âm vang lên từng tiếng "loẹt quoẹt", tôi đang hướng đến căn phòng ở trong cùng của dinh thự, nơi mà tôi nhìn thấy "tôi".

"Cạch...két.." Cửa căn phòng được mở ra cũng là khi đèn điện theo cảm tính bật sáng từng nơi một. Trên tường treo kín ảnh lẩn tranh của một người duy nhất, đó là "tôi". Từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành, từng tấm, từng khu chia ra ngăn nắp của từng đoạn thời gian một. Cô ấy có đôi mắt sáng, chỉ bằng tấm ảnh cuối cùng của cô cũng là khi vừa tròn mười sáu tuổi, tôi cũng đã cảm nhận được nụ cười kia tràn ngập hạnh phúc. Mà tôi chắc chắn sẽ không bao giờ được như "tôi".

" Em không ăn tối? Căn phòng này đẹp đến nỗi mỗi ngày đến đây một lần sao?"

Chất giọng trầm bổng nhẹ nhàng của Phí Thanh Châu kéo tôi trong trạng thái mơ màng giật mình về thực tại. Cô ta đang đứng khoanh tay tựa lưng trên cánh cửa ra vào phía sau tôi, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh căn phòng, rất khác.

"Cô... giờ mới xuất hiện?"

"Hả? Hahah.." Phí Thanh Châu chớp mắt bất ngờ nhìn tôi, sau lại bật cười khoái trá một hồi lâu. Hành động khác thường của cô ta làm tôi cảm thấy nghi ngờ về việc đâu là Phí Thanh Châu thật sự, tôi mệt mỏi khi phải nhìn sắc mặt của một người vốn không có tính cách.

"Tôi cứ tưởng em sẽ hét lên "Thả tôi ra ngoài" hoặc là lao vào tát tôi cơ đấy? Một tuần qua, sau khi phá hỏng 6 cái camera của tôi có vẻ như đã trầm tĩnh hơn rồi." Tiếng giày cao gót "lộp cộp" như điểm nhạc cho lời nói của Phí Thanh Châu vậy, bộ dáng ung dung bước đến ghế sofa góc phải. Cái cách bắt chéo chân ngồi xuống, cách châm thuốc khi vẫn đang mang áo blouse trắng lẫn kính mắt khiến chị ta giống như học thức nửa mùa chỉ giỏi lừa người khác. "Làm sao? Nhìn chằm chằm như vậy là cảm thấy thích dáng vẻ này của tôi sao?"

"Không, tôi chỉ suy nghĩ coi não của chị chứa cái gì bên trong đấy." Tôi thản nhiên đáp lại nhẹ nhàng, thẳng thắn đến không tưởng.

"Não của tôi? Có người vì tò mò về bộ não của Albert Einstein có gì nên đã trộm não của ông về để nghiên cứu. Em biết kết quả là gì không?" Phí Thanh Châu hút một hơi thuốc sâu rồi lại bật cười tựa vào thành ghế từ từ nhả khói.

"Tôi..."

Phí Thanh Châu cuối cùng cũng nhìn đến tôi sau khi ngắm một lượt từng bức ảnh ở trong phòng. Cô ta tắt điếu thuốc, một tay tháo kính của mình đặt lên bàn trà bên cạnh. "Xưng em, không dùng tôi." Âm thanh ngắn gọn của Phí Thanh Châu như đang ra lệnh cho tôi vậy.

" Xưng là gì là quyền của tôi. Nói đi bố mẹ tôi hiện tại làm thế nào rồi? Chết rồi?" Võ Huỳnh Như khoanh tay tựa lưng lên bức tường đối diện ghế sofa Phí Thanh Châu đang ngồi.

"Tôi không ngờ chỉ trong một tuần bỏ em một mình em lại thẳng thắn như vậy đấy? Không còn la hét vùng vẫy, cũng không văng ra mấy câu mà tôi chưa từng dạy em."

"Một tuần vừa rồi không phải chị cũng theo dõi tôi sao? Cần gì phải ngạc nhiên như vậy khi chị cũng đã đoán được cách hành xử này của tôi rồi?"

"Thú vị thật đấy... Tòa án quyết định tử hình vì không có bằng chứng chứng tỏ hai người bị bệnh tâm thần. Thi hành án ngày hôm qua." Phí Thanh Châu nhẹ như bẫng trả lời tôi.

" Vậy vì sao chị lại gọi bố tôi là chú? Bố tôi họ Võ." Tôi nắm chặt lấy áo sơ mi trên người mình hít từng ngụm không khí để cố gắng tiếp nhận thông tin mà cô ta đưa cho tôi.

" Chuyện này cũng chẳng có gì cần phải giấu em. Ông ta bị ông nội tôi khai trừ năm năm trước nên theo họ vợ, còn em... em có nghĩ mình nên mang họ Phí không?" Phí Thanh Châu chống thái dương nhìn tôi thăm dò, ánh mắt chỉ dùng khi chị ta đã quyết định việc gì đấy.

"Nếu tôi nói không thì là không?"

"Nếu em nói không thì là không."

"...." Tên của tôi thật sự quan trọng như vậy sao? Đến mức Phí Thanh Châu hỏi ý kiến của tôi chỉ để thay họ cho tôi?

"Vì sao ba tôi không dùng họ Phí mà lại đổi họ?"

" Họ Phí có trọng lượng quá nặng, người như ông ta không gánh nổi." Phí Thanh Châu tháo giày nằm xuống sofa nhắm hờ mắt. Lúc này tôi mới thật sự để ý đến bộ dáng mệt mỏi của chị ta.

" Tôi cũng gánh không nổi."

"Dù em có gánh nổi thì tôi cũng sẽ không đổi. Lại đây đi." Khoảng không im lặng chúng tôi tạo ra giống như khi tôi ở bên cạnh Phí Thanh Châu vào năm tôi 13 tuổi vậy. Tôi nhớ lúc đấy tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn vào mắt của chị ấy, lảng tránh như thể người này có độc.

"Không nghe tôi nói à, lại đây." Lần gọi thứ hai của Phí Thanh Châu cách sau đấy một khoảng thời gian tầm năm phút. Tôi không muốn làm theo lời cô ta, nhưng cũng không dám rời khỏi căn phòng này. Tôi phải biết nhiều thông tin hơn, ít nhất là lí do mà chị ta lại đối xử với gia đình chú mình như vậy.

"Ngồi xuống đi để tôi gối đầu ngủ một lát." Phí Thanh Châu chống người ngồi dậy, để lại khoảng trống cho tôi ngồi xuống. Mặc kệ bộ dạng lúng túng của tôi, cô ta dửng dưng nắm lấy tay tôi kéo xuống rồi lại thoải mái kê đầu lên đùi, không buông tay dù chỉ một phút.

" Em biết không, thời gian sáu năm em ở với ông ta tôi rất khó chịu."

Thanh Châu thở đều mở lời nói chuyện với tôi, không biết là ngủ mớ hay nói chuyện thật nhưng tôi vẫn lựa chọn yên lặng nghe chị ta nói.

" Tôi làm nhiều như vậy, nhưng không bao giờ bằng được hai chữ huyết thống trong mắt bọn họ. Chỉ có em mới có thể nhìn thấy tôi đang làm gì..."

Tôi chưa từng nhìn thấy Phí Thanh Châu "đang làm gì".

"Huỳnh Như... nếu như em có thể đợi tôi lâu một chút, chắc chắn tôi sẽ mang em đi ngắm cực quang như ý em muốn... Nhưng không sao... khi em trở về tôi nhất định sẽ dẫn em đi."

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ tư tưởng đến ngắm cực quang, thậm chí là việc đòi hỏi Phí Thanh Châu sẽ dẫn mình đi.

"Thứ mà em để lại cho tôi... tôi ngày càng không thể nắm bắt được nó nữa. Có lẽ như càng lớn lên, nó lại... càng khác em dù cho có thân hình lẫn khuôn mặt giống y hệt. Nếu như nó trải qua cuộc sống giống với em hơn... liệu nó có thể trở thành em không?" Câu nói vừa dứt, Phí Thanh Châu yên lặng thở đều để lại một khoảng không im lặng. Có lẽ lúc này ngoài việc nín bật suy nghĩ lại về cuộc sống của mình, tôi cũng chẳng thể làm gì nữa. Phí Thanh Châu... chị đúng là rất giỏi.

_End chương 10_