Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 17: Anh trai cố ý hại tôi



Giai Thiệu Điền căm hận Lưu Hiên đến tột cùng, chỉ cần một ánh mắt hắn đã lập tức nhận ra. Ba ngày vừa rồi hắn muốn xác nhận lại vài điều, thật nực cười khi Lưu Hiên hắn ghét biến mất rồi, thật không công bằng.

Hắn còn chưa trả thù, người đã bốc hơi khỏi trái đất. Trả lại cho hắn một Lưu Hiên với hình dạng giống y như đúc bóng hình năm xưa, mọi thứ còn lại đều khác biệt.

“Tôi nghỉ làm ai có thể mắng đây?” Giai Thiệu Điền cười nhạt rồi đáp.

Từ khi con người này nói chuyện, cậu gọi một tiếng khiến hắn sững người, hỏi một câu cũng cảm thấy dễ thương.

Giai Thiệu Điền liếc nhìn sang bên cạnh, bất chợt lên tiếng: “Tôi cảm thấy mình sắp bị điên rồi, thời gian đến cậu sẽ khổ đấy.”

Ba ngày qua dày vò người ta, có thể hắn cảm thấy áy náy.

Nghe đến câu này Lưu Hiên thở muốn không ra hơi, cái này giống như lời cảnh cáo, không có tình người chút nào.

Mỗi lần cảm thấy sợ hãi cậu đều đan tay vào nhau, hình ảnh này khiến Giai Thiệu Điền càng chắc chắn hơn, Lưu Hiên mà hắn ghét triệt để chết rồi.

“Thi xong không được đi lung tung.” Giai Thiệu Điền thu lại tầm mắt, nhìn đường phía trước.

Bọn họ đang chờ đèn đỏ, mặc dù trên đường không có chiếc xe nào khác ngoại trừ bọn họ.

Cậu thử thăm dò, giọng điệu không còn đong đỏng như trước kia: “Tôi có thể đi ăn rồi về không?”

“Cho tôi một lý do.” Giai Thiệu Điền lãnh đạm nói.

Lưu Hiên không muốn vì sự nghi ngờ của bản thân khiến người ta mất đi công việc hái ra tiền. Ngẫm nghĩ lại, dì giúp việc không thù không oán với thân chủ, tuy có đôi lúc thái độ không tốt, vì lẽ đó mà hình thành định mưu sát thì khó mà lý giải.

Thực sự là sơ xuất trong lúc chế biến sao? Đó là câu hỏi khiến Lưu Hiên bận tâm khá nhiều.

“Do tính nết của tôi thôi.” Lưu Hiên thở ra một hơi, rầu rĩ đáp.

Cậu lấy lý do này hẳn là không có sai gì đi.

Tính nết của thân chủ vẫn hay như vậy mà, hay đặt ra yêu cầu này nọ, tỏ thái độ là một thiếu gia hàng thật giá thật.

Cái lý do có thể chấp nhận còn cách biểu đạt thì hoàn toàn sai. Giai Thiệu Điền phải kìm nén lại ham muốn vạch trần bộ mặt người khác, hắn thật sự muốn biết cái não của Lưu Hiên do ai điều khiển.

Gần đến trường tốc độ của chiếc Audi không hề giảm, Lưu Hiên cố ý hỏi: “Anh đang gấp sao?”

Câu hỏi của cậu trôi qua một lúc, cổng trường cũng bị bỏ lại ở phía sau lưng.

Ngày hôm nay chỉ thi một môn duy nhất, tuy nhiên không tham dự thì đừng mơ đến chuyện lọt vào danh sách top hai mươi của lớp.

“Anh, tôi…” Lưu Hiên lắp bắp nói “Cho tôi xuống.”

“Cậu ở yên đó đi.” Giai Thiệu Điền mặc dù không muốn cảnh cáo ai hết, nhưng chất giọng của hắn từ lâu đã không bỏ cảm xúc vào.

Địa điểm dừng chân là một nhà hàng năm sao, có thiết kế bốn tầng, Lưu Hiên biết rõ nơi này thuộc quyền quản lý của Giai Thiệu Điền, nhưng đến vào giờ này chẳng ai mở cửa cho vào, ngay cả bảo vệ còn mới lót cót đi ra khi thấy bọn họ đến.

Người bảo vệ vừa thấy Giai Thiệu Điền thì lập tức cúi rạp người.

Hắn điềm tĩnh ra lệnh: “Quay về vị trí đi.”

“Dạ vâng.”

Lưu Hiên như cái đuôi nhỏ đi theo sau Giai Thiệu Điền, chẳng bao giờ thấy thiếu gia nhà họ Lưu tao nhã đến như vậy. Ngay cả người làm công ăn lương còn muốn nhiều chuyện huống chi là người trong cuộc.

Nhà hàng sáng đèn, thông qua lớp kính trong suốt có thể ngắm nhìn một chàng thiếu niên khoác lên mình bộ đồng phục, mang đến luồng gió tươi trẻ. Ngồi phía đối điện là người đàn ông trưởng thành chỉnh chu từ đầu cho đến chân, làm người ta cảm nhận được sự ấm áp giữa khí trời se lạnh của sớm mai.

Không gian bên trong vừa rồi còn vài chỗ chìm vào bóng tối, thoáng chốc đã sáng bừng như ngọn đuốc giữa lòng thành phố.

Chiếc xe đẩy chầm chậm mang theo những đĩa thức ăn, người quản lý tỉ mỉ sắp xếp chúng lên bàn.

Đĩa thức ăn được bày trí bắt mắt mùi thơm tỏa ra xung quanh, câu dẫn cái bụng trống rỗng của Lưu Hiên.

Cậu cầm đũa thưởng thức chúng, rất nhanh sau đó đã loay hoay tìm vội ly nước.

Giai Thiệu Điền ngồi ở phía đối diện, nén cười hỏi: “Độ cay như này có hợp ý với cậu không?”

Giọt nước mắt lăn dài trên má, cậu vốn dĩ không biết ăn cay. Bây giờ mới nhận ra Giai Thiệu Điền không có ý tốt thì đã trễ rồi, vừa lấy lại giọng nói hắn đã dẫn đi ăn một đống ớt.

Lưu Hiên thừa nhận nó ngon, nhưng đồng thời nó cũng đang đốt cháy cổ họng của cậu.

“Cổ họng tôi… Không tốt.” Cậu ấm ức cố nói ra vài lời.

“Không thể ăn nữa, anh đừng quan tâm.” Những thứ muốn biểu đạt còn lại đều phải nhờ vào giấy ghi chú.

Trên bàn ăn không có nước hay rượu, cho dù đó là chủ ý của Giai Thiệu Điền đi nữa cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng cơn nóng rát đang cào xé ở cổ họng, ôm cái bụng đói nhìn người khác ăn.