Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 104



Có lẽ thái độ của lão phu nhân và Hứa Vi đối với Phó Chi thay đổi quá mức rõ ràng, trong lòng Lục Sơ Uyển có chút hoảng hốt.

Đúng lúc Từ Đồng Đồng tới tìm cô ấy, hai người nói chuyện phiếm về Chu Đình Đình, người đã hơn một tuần rồi không đến trường, Lục Sơ Uyển lặng lẽ để lộ ra tin tức Chu Đình Đình lừa đảo.

Cô ấy không thích việc bàn tán sau lưng người khác, Từ Đồng Đồng rất hiểu điều này, biết chuyện chỉ giận lây mắng Chu Đình Đình hai câu, sau đó, chủ đề không biết như thế nào lại chuyển tới bệnh tim của Lục lão phu nhân.

Từ Đồng Đồng nói: "Tớ cũng có một người dì nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh, sau khi dì ấy uống theo đơn thuốc dân gian do một vị trung y lớn tuổi tại phòng khám nhân ái, bệnh tình đã được chữa khỏi."

Lục Sơ Uyển suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời tin nhắn: "Phòng khám nhân ái nào? Thật sự là phương thuốc dân gian sao?"

"Đó là một phòng khám nhỏ, không nổi tiếng nhưng những bài thuốc của người kia đã thực sự chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Sau khi uống thuốc, dì tớ không còn bị tim đập nhanh nữa, đêm ngủ rất yên giấc."

Từ Đồng Đồng nói: "Cậu chỉ cần liệt kê các triệu chứng của bà nội cậu và đơn thuốc của bác sĩ, rồi đưa cho người đó, người đó sẽ kê thuốc cho bà cậu."

Giáo sư Hà tới thành phố A tìm Phó Chi, lần này thay đổi sang một phương pháp mới lạ hơn.

Hứa Vi không biết gì cả, cô ấy chỉ biết thành tích trong cuộc thi hùng biện tiếng anh của con gái không tồi, cho nên đã ra sức tưởng tượng, còn lập cả một kế hoạch học tập cho Phó Chi.

Nhưng tiếc nuối duy nhất chính là, cô ấy không thể ở bên cạnh giúp đỡ Phó Chi học tập.

"Mẹ có một bài kiểm tra sức khỏe toàn diện ở Bắc Kinh, khả năng là mất hơn nửa tháng mới có thể xong."

Kiểm tra thông thường không mất nhiều thời gian đến vậy.

Phó Chi nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt của Hứa Vi: "Người mẹ nhìn qua rất khỏe mạnh, liệu có bệnh ẩn sao?"

Dừng một chút: "Mẹ có thể nói với con, con có rất nhiều thuốc."

"..."

Cái kia thật ra cũng không phải.

"Cậu của con có cho mẹ một tấm thẻ, có thể cầm nó vào trong bệnh viện quân khu khám bệnh miễn phí, mỗi năm đều có các chuyên gia đến hỏi thăm mẹ, thủ tục rất phức tạp."

Hôm nay cô ấy phải ngồi máy bay ra đó để "chiếm tiện nghi", cái tiện nghi này cô ấy đã chiếm hơn 16 năm, năm nào cũng cố định vào 27/9, nhưng năm nay hình như có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện nên đã trì hoãn đến tận bây giờ.

Sau khi giải thích vài câu với Phó Chi, Hứa Vi đi ra sân bay.

Phó Chi cũng phải đi kiểm tra cho cháu trai nhỏ.

Bệnh tình của Lệ Nam Lễ, thêm hai lần châm cứu nữa có thể loại bỏ hoàn toàn độc tố còn sót lại, sau đó hắn có thể rời khỏi thành phố A.

Phó Chi vừa nói dứt lời, Lục Dư Mặc đã đưa tay ra ngăn cô lại: "Mày nói dối, Tô Tỉnh tuần trước đã ra nước ngoài, mày rốt cuộc ra ngoài để gặp thằng chó nào?"

Có lẽ vì bị Chu Đình Đình làm tổn thương quá nhiều, biết rằng yêu sớm là chuyện không tốt, hắn luôn giám sát mọi hành động và lời nói của Phó Chi.

Nhưng Phó Chi chỉ nhìn hắn một cái thật sâu: "Anh quan tâm quá nhiều rồi."

Xoay người lại lên lầu lấy kim châm.

Lục Dư Mặc bị một loạt hành động của cô kích thích: "Anh chỉ muốn tốt cho nó, sợ nó bị lừa tiền, nó như vậy là có ý gì?"

Chính là không muốn để ý đấy!

Ánh mắt của Lục Dư Thâm bộc lộ hết thảy.

Lục Dư Mặc bị kích thích đến, sắc mặt lạnh lùng: "Ba mẹ không có ở đây, hai đứa sẽ do anh quản, em cứ xem đi, hôm nay anh đảm bảo sẽ làm cho nó ngoan ngoãn nghe lời."

Phó Chi cầm cặp sách, từ trên lầu đi xuống dưới.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Trong sân biệt thự Lục gia có một cái xích đu cao 2 mét.

Lục Dư Mặc vắt óc suy nghĩ, dùng sơ mi trắng thắt nút trên thanh ngang.

Đứng lên chỗ ngồi xích đu, tầm nhìn lập tức được mở rộng, không khí lưu thông cũng rất trong lành.

"Hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa, tao liền treo cổ chết cho mày xem."

Lục Dư Mặc không muốn dùng cách này để cấm đoán Phó Chi, nhưng hắn biết Phó Chi sợ cái gì.

- --sợ hắn bị tổn thương.

Mặc dù phương pháp có chút vụng về, nhưng kết quả rất tốt, cho nên cái gì cũng dễ thương lượng.

Phó Chi lạnh lùng nhìn hắn.

Phó Chi không nói gì.

Lục Dư Mặc cho rằng hắn có thể thử làm gì đó để dọa Phó Chi, vì thế hít sâu một hơi.

Ngay khi cằm vừa chạm vào áo sơ mi, đột nhiên, trên xích đu có một lực tuyền đến, tấm ván gỗ nhỏ bị đá văng ra xa.

Cảm giác mất cân bằng bao phủ lấy trái tim hắn, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Lục Dư Mặc: "Đậu má!"

Sau vài giây, một bàn tay bắt lấy dây treo, kéo về.

Lục Dư Mặc giẫm lên ván gỗ một lần nữa, hắn hít sâu một hơi, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Lòng bàn tay nắm lấy áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

Nắng buổi trưa có chút to.

Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn.

Không có thấy người.

Phó Chi lúc này đã đi ra cổng ngoài sân.

"Phó, Chi...."

Giọng điệu của hắn hơi run rẩy.

Không lớn, giống như từ trong hai hàm răng lọt ra.

Thật quá đáng!