Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 112



Lục lão phu nhân rất khó chịu, cảm thấy bệnh của mình rất nghiêm trọng, chỉ có bác sĩ ở Bắc Kinh mới có thể chữa trị khỏi cho mình.

"Bà nội, đã đến nước này rồi, bà đừng nghĩ đến mấy chuyện viễn vông đó nữa." Lục Sơ Uyển đưa thuốc qua: "Cháu là cháu gái của bà, thuốc này đã được rất nhiều người kiểm chứng qua, hiệu quả giảm đau rất tốt, cháu còn có thể làm hại bà sao?"

Tim gan của Lục lão phu nhân đau đớn, đầu kêu ong ong, chỗ nào cũng đau, nghe những lời ấy có chút rung động.

Lục Sơ Uyển vui vẻ, lập tức cho bà ấy uống thuốc.

Thuốc vừa uống vào, lão phu nhân vẫn rầm rì khó chịu, nhưng năm phút trôi qua, khuôn mặt đỏ bừng không còn thấy nữa, cũng không kêu đau.

Bạch Dao thật cẩn thận quan sát, nhẹ nhàng thở ra: "Vẫn là thuốc của Uyển Uyển trị liệu tốt! Nếu không..."

Lục lão phu nhân cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, trong người của ta cũng không còn khó chịu."

Bạch Dao cầm khăn lông ướt lau mồ hôi trên người cho lão phu nhân.

"Mẹ, chuyện lần này nên rút ra một bài học cho mẹ, nếu mẹ bị Phó Chi cho dùng thuốc từ tốt chuyển thành xấu, gia đình mình nhất định sẽ đi xuống mất!"

"Đúng vậy, lão phu nhân, chuyện lần này của tiểu tiểu thư thật sự không đúng, ngài nên nói chuyện với cô ấy." Thím Lưu vẫn còn sợ hãi.

Lục lão phu nhân nắm tay Lục Sơ Uyển, rất phụ thuộc.

Vất vả lắm mới sống tới cái tuổi hưởng hạnh phúc gia đình, bị Phó Chi hại thành dạng này, bà nói: "Lòng ta vẫn hướng thiện, nếu Uyển Uyển có thể chữa khỏi cho cái thân già này, thì cứ đuổi Phó Chi về lại cô nhi viện, rồi bàn về gia pháp, nhưng mà..."

Lão phu nhân đè lại một hơi, lạnh mặt nói: "Gọi người tới đây, để cho nó quỳ trong từ đường ba ngày trước đi."

Thật ra lão phu nhân hiểu rất rõ, Hứa Vi làm gì cũng không được, nhưng che chở cho Phó Chi vẫn là giỏi nhất.

Hận không thể trở thành một người mẹ chăm sóc cho con gái mọi lúc mọi nơi, nếu con gái bị đuổi đi thật hoặc bị đánh đập, Hứa Vi có thể cùng với đứa con trai thứ hai của bà làm loạn một trận, con thứ hai bản lĩnh rất lớn, cả người đều là phản nghịch, đến lúc đó không ai trong nhà có thể bình yên được.

Lúc Hứa Vi dẫn theo Phó Chi đến nhà cũ, Bạch Dao là người đầu tiên đứng lên chất vấn: "Không phải Phó Chi nói chỉ cần uống theo thuốc nó đưa thì mẹ sẽ khỏi bệnh sao? Làm sao mà chiều nay mẹ lại nôn ra máu? Không phải bà nội của nó nên nó không đau lòng đúng không?"

Lục Sơ Uyển cũng tiếp lời: "Mẹ chị nói không sai, Phó Chi, em quá vì cái trước mắt. Nếu không nhờ thuốc của trung y Mã, ngay ngày hôm nay có lẽ bà nội sẽ không qua khỏi rồi!"

Hai mẹ con mỗi người một câu, cho dù là Hứa Vi cũng có thể hiểu được đại khái sự việc.

Tuy nhiên, cô ấy nói: "Thuốc là do mẹ chủ động xin từ Chi Chi, mẹ cũng biết nó sẽ gây nôn ra máu và sốt cao nhưng vẫn nhất quyết dùng, các người muốn đổ lỗi cho ai?"

Hứa Vi có chút tức giận, Chi Chi tốt bụng giúp lão phu nhân chữa bệnh, tại sao một nhà chị dâu của cô ấy lại không biết điều như vậy!

Phó Chi liếc Lục Sơ Uyển một cái: "Bất kể là loại thuốc gì, chữa bệnh đều cần quá trình, hiện tại bà cũng đã không sao rồi..."

"Ta đương nhiên sẽ không sao!" lời nói của Phó Chi bị cắt ngang, Lục lão phu nhân được thím Lưu dìu từ phòng ra, lạnh mặt nói: "Lần này may mắn có Uyển Uyển, nếu không cháu nghĩ mình có thể bình an vô sự đứng đây nói chuyện sao?"

Trong lời nói cũng không nhắc đến chuyện Lục Sơ Uyển lén đi tìm thầy thuốc khác.

Phó Chi cau mày, ánh mắt lướt qua làn da tiều tụy và hơi đen lại của Lục lão phu nhân: "Bà uống thuốc mang âm tính."

Không phải dò hỏi, đây là một câu nói khẳng định.

Nhưng Phó Chi lại không hiểu y học, làm sao có thể biết bà đã uống cái gì?

Lục lão phu nhân suy nghĩ, đã quên cả chỉ trích, ngực "Lộp bộp" nhảy một cái, không hiểu sao có chút bối rối.

Ngược lại là Lục Sơ Uyển, rất tự nhiên nói tiếp: "Đó là vì cứu mạng, Phó Chi, em cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Lục Sơ Uyển cho thím Lưu một ánh mắt, ý bảo đưa Phó Chi đến từ đường phạt quỳ.

Hứa Vi muốn cầu xin lão phu nhân: "Mẹ!"

Lục lão phân nhân không để ý tới: "Quỳ ba ngày, chép kỹ kinh Phật, thanh tẩy tâm hồn."

Hoàn toàn không nói đến thương lượng.

Hứa Vi đứng che trước mặt Phó Chi, so sánh đôi tay và đôi chân gầy guộc của mình với bắp tay to và vòng eo chắc nịch của thím Lưu.

Ầy, đánh không lại.

Thế là dứt khoát kéo Phó Chi lui lại hai bước, định nói lý lẽ.

Trong phòng khách.

Lục lão phu nhân vẫn than thở: "Ta không muốn đi bệnh viện, muốn ở đây..."

"Im lặng, đừng nói chuyện." Phó Chi ngắt lời bà, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như là có chuyện gì đó nghiêm trọng.

Có, có chuyện gì?!

Hô hấp của lão phu nhân cứng lại, theo bản năng mà nín thở tập trung tinh thần.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói của cô nhàn nhạt nói: "Tiết kiệm sức lực một chút, nếu không muốn chết."