Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 114



Hứa Vi đoán không ra ý đồ của con gái, sau khi gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Thanh và Lục Dư Mặc từng, lại vây quanh Lục lão phu nhân xin xỏ.

Đã là 3 giờ chiều, Lục lão Phu nhân cảm thấy khá ổn, dự định uống thuốc xong sẽ chợp mắt ngủ một lát.

Chỉ là thuốc còn chưa uống xong, lồng ngực lão phu nhân truyền đến một cơn đau nhói, phun ra một vũng máu lớn.

Lần này, khác với máu lần trước bà ấy đã phun ra, là màu đỏ tươi, nhìn qua trông rất ghê người.

Còn chưa kịp đợi Lục Sơ Uyển hỏi chuyện gì đã xảy ra, tay chân của Lục lão phu nhân đã bắt đầu co giật.

"Như thế nào, chuyện gì đã xảy ra? Làm sao lại nôn ra máu?"

Bạch Dao cũng chưa kịp phản ứng, nhìn thấy tình huống này, bị dọa ngốc.

Lúc nãy tình trạng của Lục lão phu nhân đã chuyển biến tốt đẹp hơn, bỗng nhiên bây giờ miệng sùi bọt mép, lỗ mũi chảy ra máu, nhìn thế nào cũng không hề bình thường.

"Đi gọi xe cấp cứu!" Hứa Vi phản ứng nhanh nhất, nhưng thím Lưu lại nhắc nhở một câu: "Bác sĩ Lương đã về nước." Cô ấy mới chuyển sang gọi cho bác sĩ Lương.

Bên giường.

Lục Sơ Uyển đang định cho lão phu nhân tiếp tục uống thuốc, nhưng đến giờ phút này, cô ấy không dám chắc chắn nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra, là do cô ấy hay là do Phó Chi?

Cô ấy còn chưa kịp nói gì, Lục lão phu nhân đã đau đến co quắp lăn lộn trên giường, Lục gia lập tức lộn xộn.

Thời điểm mấu chốt, vẫn là Hứa Vi đứng ra nói: "Mẹ, không phải là mẹ không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi dùng thuốc của Chi Chi, một bệnh không phiền đến hai bác sĩ, mẹ đúng là quá hồ đồ!"

Lão phu nhân khổ quá!

Bà khó chịu lắm! Bà cũng chỉ là nạn nhân, làm sao có thể trách bà được chứ?

Bà há miệng muốn nói lại, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, dưới tình huống này, không ai dám chạm vào bà ấy.

"Lão phu nhân, tiểu thư, thuốc..." Thím Lưu bưng thuốc đã sắc tới, chần chờ đứng ở cạnh cửa.

Thím Lưu không biết phải nói thế nào, cứ thế bỏ qua mấy điều.

Hứa Vi chỉ trích: "Đã đến lúc này còn uống thứ thuốc tầm bậy này làm gì? Thuốc của Chi Chi đã kê đâu rồi?"

Thuốc của Phó Chi kê thật ra ở ngay cạnh tủ, nhưng nếu uống tiếp, có thể chữa được bệnh cho lão phu nhân hay không thì không chắc.

Lục Sơ Uyển ngăn cản Hứa Vi: "Lần đầu bà nội nôn ra máu cũng là do uống thuốc của Phó Chi, thuốc của em ấy nhất định có vấn đề!"

Thay vì uống mấy cái thực phẩm chức năng do Phó Chi đưa, Lục Sơ Uyển càng muốn cho bà nội uống thuốc của cô ấy đem về hơn.

Lúc này, quyền quyết định rơi vào tay của Lục lão phu nhân.

"Phó, Phó Chi..."

Bà ấy nói rất khó khăn, nhưng người sáng suốt đều biết, bà ấy muốn dùng thuốc của Phó Chi.

Cũng không có nguyên nhân gì khác, so sánh giữa hai loại, dùng thuốc của Phó Chi, lão phu nhân tuy là phun ra máu, nhưng cũng không có cảm giác hao tổn đến xương cốt, mà thuốc của Lục Sơ Uyển đưa cho bà lại khác...

Sau khi uống, chỉ có một chút sảng khoái, ngay sau đó chính là cảm thấy thân thể bị đào rỗng.

Đặc biệt là những lời Phó Chi đã nói trước khi rời đi ' bà sắp chết ', ' ngồi nửa ngày ', tất cả đều cho thấy dường như Phó Chi đã biết hết mọi chuyện, nhưng cô không muốn giúp cái gì cả.

Lão phu nhân là người bệnh, bà quá khát vọng có được một cơ thể khỏe mạnh, thuốc của trung y Mã, căn bản không giúp được bà, chỉ có thuốc của Phó Chi và ánh mắt điềm tĩnh của cô mới có thể làm cho bà an tâm.

Cơn đau trong tim cuộn siết lại, như có một bàn tay bóp chặt lấy, bà đau đến cả người toát đầy mồ hôi lạnh.

Giờ khắc này, cho dù uống thuốc của Phó Chi sẽ chết, bà cũng không thể chịu nổi cơn đau này nữa, muốn có được cảm giác thoải mái về thể xác và tinh thần như trước đây.

Từ đường của Lục gia.

Phó Chi nửa dựa vào ghế thái sư, vì biểu đạt sự tôn trọng, cô không có dùng điện thoại chơi game.

Cho nên bỏ lỡ mấy cuộc gọi nhỡ.

Ánh mắt dừng lại chỗ cuộn giấy sắt phía trên từ đường, nhìn một lúc lâu.

Mãi cho đến lúc một cục đá nhỏ đạp vào chân, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Dư Mặc đang đứng trên bức tường trong sân.

Đối mặt với ánh mắt của Phó Chi, cậu thiếu niên mừng rỡ như cục mũm mĩm 200 ký, sau một lúc lâu, dường như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc nói: "Mày có sao không? Mấy người đó không đánh mày chứ?"

Phó Chi lắc đầu.

"Vậy thì tốt, mày đừng sợ, tao tới cứu mày đây!"

Lục Dư Mặc đang nói chuyện, chỉ vào bức tường, đè cuống họng lại hô lên: "Chi Chi, ở dưới cổng của cái sân này có một cái lỗ chó, mày chui qua đi, tao dẫn mày chạy trốn!"

"..."