Không Muốn Xa Em

Chương 25: Quà Đầu Xuân



Cố Trạch Minh đứng đó, anh càng cúi đầu cô lại càng khép nép. Sao cô lại bị đánh úp thế này?

Lại còn bị anh trêu chọc. Là bị tên lạnh lùng này trêu chọc!

Từ khi nào lại biết trêu chọc người khác như vậy chứ.

“Dì Hồng nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hoà…”

“Em bây giờ có phải không muốn hoà?”

Cố Trạch Minh ngửi tóc cô, mùi hương dễ chịu khiến anh vô thức đến gần hơn.

Trái tim cô như từng đợt sóng vỗ, cứ đập liên hồi, vừa sợ vừa thẹn. Cái gì mà vợ chồng đầu giường cuối giường chứ? Rõ ràng anh chưa từng như vậy mà.

Cô nhỏ giọng: “Nhỏ nhen”

“…”

“Đã muộn rồi, đừng làm phiền Cố Du, để em ấy ngủ ngon một giấc.”

Cố Trạch Minh rời đi, anh lên giường ngồi xem sách. Mà lời kia cũng thấm vào tai cô, Đường Chỉ Nam đành ngoan ngoãn tắm xong lại lên giường nằm.

Cảm giác muốn trốn tránh Cố Trạch Minh dấy lên trong cô mười phần, Đường Chỉ Nam giả vờ nhắm mắt không thể nào ngủ được.

Hơn ba mươi phút trôi qua, cô vẫn chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng bên cạnh lại có hơi nhúc nhích.

Khoảng không lâu sau Cố Trạch Minh đã nằm gần cô, gần đến nỗi cả hai dường như đã áp người vào nhau. Anh ôm cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán.

Đầu cô ong ong không hiểu chuyện gì.

Cô bị hôn trộm.

Cố…Cố Trạch Minh vậy mà lại hôn trộm cô?

Hành động thuần thục này có lẽ đã được làm qua rất nhiều lần.

Đường Chỉ Nam cũng không thể nói với anh việc cô còn chưa ngủ mà chỉ đang giả vờ.

“Nam Nam”

“Ngủ ngon”



Được chúc ngủ ngon nhưng suốt một đêm người nào đó đã thức trắng.

Buổi sáng cô còn rời giường trước Cố Trạch Minh, tiện thể Cố Du muốn trở về thăm bố mẹ cũng gần dịp lễ tết nên Đường Chỉ Nam lái xe đưa cô nhóc về.

Quà cho chú thím đều được cô chuẩn bị, còn định sẽ để Cố Trạch Minh tự mang về nhưng bây giờ đã thuận đường.

Nhớ lại gương mặt Cố Viễn, Đường Chỉ Nam lại rầu rĩ.

Lúc Cố Du kéo cô vào nhà, cô sớm đã không còn tự nhiên:

“Chào chú, thím ạ”

Cố Viễn nâng mắt, mày khẽ chau: “Cố Trạch Minh đưa hai đứa về?”

Cô lắc đầu: “Không ạ”

Cố Du ngồi xuống cạnh mẹ, rồi lại thánh thót trả lời: “Chị ấy lái xe đưa con về sẵn biếu quà tết đấy ạ”

Thím út gật gù mỉm cười: “Có lòng là tốt”

Nét mặt Cố Viễn vẫn vậy, đợi hai người kia đi khỏi, ông và cô vẫn trong trạng thái yên tĩnh. Nhìn đồng hồ đã qua mười lăm phút cô thở dài:

“Cảm ơn chú đã mang lại cuộc sống tốt hơn cho anh ấy.”

“Anh ấy từng sống chết, cũng những trải qua nhưng tháng ngày khó khăn. Người giúp anh ấy đương nhiên là ân nhân khiến anh ấy mang ơn suốt đời.”

“Công ơn của chú như cha, đã là công ơn thì làm sao so sánh với tình nghĩa đơn thuần”

Cố Viễn lần đầu bật cười: “Con nhóc này…”

“Con nghĩ rằng nếu Cố Trạch Minh biết được chuyện này, sẽ dễ dàng tha thứ cho ta?”

Cô ngập ngừng: “Là sao ạ?”

“Chủ ý hù doạ này chỉ muốn xem thái độ của con”

“Ai có ngờ tính tình con gan dạ, dứt khoát như vậy…Xem ra thằng nhóc này mắt nhìn không đơn giản”

Đường Chỉ Nam có hơi bất ngờ, khuôn mặt diễm lễ vẫn cứ điềm đạm: “Gia đình đối với anh ấy thật sự như phao cứu sinh, con không thể làm khó anh ấy được”

“Nhưng đối với Cố Trạch Minh, con mới thật sự là phao cứu sinh”

Ông cười.

Đường Chỉ Nam không nghe ra điều ông muốn nói, cũng không dám thất lễ. Cô vừa định rời khỏi thì đúng lúc Cố Trạch Minh lại đi vào.

Người kia nhướng mày ngồi xuống đối diện với Cố Viễn: “Chú ạ”

“?” Đường Chỉ Nam ngớ ngẩn nhìn anh.

Anh đến đây từ khi nào?

Không phải lúc cô thức dậy, Cố Trạch Minh vẫn còn say giấc trên giường hay sao?

Ông qua loa đáp lời anh rồi lại quan sát cô: “Ở lại ăn cơm rồi hẳn về”

“Dạ?”

Cố Viễn nhăn mặt: “Đợi chú mời nữa à”

“K-Không ạ, con vào bếp giúp thím đây”

Đường Chỉ Nam ngượng ngùng đi trong ánh nhìn của hai người đàn ông. Anh khẽ xao động đưa mắt đi, Cố Viễn đành mở lời:

“Xem ra chú đã hiểu rồi”

“Một người sợ bản thân không xứng, một người sợ người kia không yêu”

“Cả hai đúng là trời sinh một cặp” Ông cười châm chọc

Anh hừ nhẹ, cảm thấy bản thân có chút nhột dạ: “Trưởng bối lại đi mỉa mai người nhỏ”

“Cố Trạch Minh nhà cậu dám nói lý à?”

“…”

Anh nhúng vai: “Đi tìm thím, không nói với chú nữa”

“…”

Rốt cuộc Cố Viễn lại cô đơn một mình thưởng trà.

Buổi sớm như thế này hoa trong vườn vẫn rất có sức sống, mấy đoá hoa còn đọng lại chút nước mà thím đã tưới.

Vườn hoa này cũng không nhỏ, toàn lại mấy loại khó bắt gặp, nhưng đổi lại vô cùng vừa mắt. Ở phía lối đi lại được trang trí bằng những chậu cẩm tú cầu tuy không to nhưng hoa lại gần như nở rộ.

Cảm giác thoang thoảng mùi hoa, những buổi sáng ra đây đọc sách thì thích thật.

“Nếu em thích chúng ta lại xây một khu vườn như thế này”

“…”

Cô quay đầu: “Không có ai chăm sóc nếu nó chết thì rất uổng”

“Dù sao cũng có dì Hồng ở nhà, vậy đi…tăng thêm lương cho dì ấy là được”

Thấy anh gật gù, Đường Chỉ Nam bó tay im lặng.

Đến cả mấy loại hoa nhỏ xíu cô đem về đều là dì Hồng chăm, nhưng được không lâu liền chết, sau này Đường Chỉ Nam sợ bản thân không thể nuôi tốt hoa nên cũng chẳng dám chọn những loại khó trồng.

“Xem như tặng quà đầu xuân cho em”