Không Muốn Xa Em

Chương 31: Chồng Tớ



Lúc cô trở về đến nhà Nguyệt Quế vẫn đang ở ngoài vườn chăm cây. Dường như trong khu vườn nhỏ của bà lại xuất hiện thêm mấy loại mới. Chắc là sáng nay bà đã đi chợ mua được.

Đường Chỉ Nam định tiến vào thì túi giấy từ tay Cố Trạch Minh lại lơ lửng trước mắt cô. Có chút không nhớ rõ đây là cái gì, cô lại ngước đầu quay sang:

“Hửm?”

“Sao lại cho em?”

Người kia lười biếng không trả lời, thuận lợi nhét vào tay cô.

Đường Chỉ Nam ngớ người lại như trộm cắp mà len lén mở ra xem.

Là kẹo hồ lô!

Nhìn sang Cố Trạch Minh chớp chớp mắt: “Hả?”

“?”

“Ý em là anh có ăn không?” Cô rụt rè chầm chậm nói.

Tưởng rằng sẽ bị từ chối thê thảm, Đường Chỉ Nam đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nào ngờ người kia lại mở miệng chờ cô.

!!!

Ngây người vài phút, thấy anh sắp mất kiên nhẫn Đường Chỉ Nam rất nhanh liền lấy xâu kẹo đưa đến môi anh.

Vị ngọt khiến Cố Trạch Minh không quen mà nhăn mặt. Cái loại kẹo quá ngọt này!

“Khụ…”

“Cô cậu làm gì ở đây vậy?”

“Ai da thật ngứa mắt”

???

Đường Chỉ Nam suýt chút nữa đã nghẹn chết. Nghe bà nói, cô còn tưởng bản thân đã làm chuyện xấu xa không thể chấp nhận. Chỉ là ăn kẹo thôi!Chỉ có ăn kẹo!



Buổi tối Trần Châu cùng cô đi đến nơi tụ tập bạn bè, nói đúng hơn là họp lớp. Tuy bản thân đã lâu không liên lạc với bạn cũ nhưng Đường Chỉ Nam vẫn còn nhớ bọn họ.

Loại tụ họp này rất hay uống rượu, còn rất phức tạp. Đường Chỉ Nam suy suy nghĩ nghĩ một lúc lại bị Trần Châu gõ vào chóp mũi:

“Cậu ngây người gì vậy?”

Như bị kéo về từ thuở nào, khiến cô lại càng ngơ ngác: “Hả?”

“Đầu Gỗ không đến sao?”

Cô lắc đầu.

Người nọ nghe cô nói sẽ đi họp lớp cũng ậm ừ, sau đó không lâu phải xử lí công việc gấp, ngồi từ trưa đến gần tối vẫn chưa xong.

Thế là người vợ hiền từ như cô tự mình đi bộ đến nhà Trần Châu, rồi được Trầu Châu dẫn đường đến đây. Cái tên đó! Cô đã thầm mắng hơn 1000 lần rồi, có phải 1000 lần sẽ được đổi một điểm công đức không?

CTM: ‘Đã đến chưa?’

Vừa nhắc người, người lại gửi tin nhắn.

Tiểu Tiên Nữ: ‘Đến rồi’

Cô vừa nhấn gửi đã bị Trần Châu kéo vào phòng bao, mấy người nọ vui mừng nhìn cô, sau đó lại ôm ôm ấp ấp như tri kỉ lâu ngày gặp lại.

“Mỹ nữ, lâu ngày không gặp”

“Cậu ngày càng xinh nhỉ? Hâm mộ thật đấy!”

Trần Châu giả vờ hờn dỗi: “Sao chỉ quan tâm cậu ấy thế! Còn tớ nữa”

“Ay da, Trần Châu cậu không phải quá quen rồi sao!”

“…”

Cô bật cười, lâu lắm mới gặp lại bạn cũ.

Bọn họ bây giờ đều đã rất tốt, người thì làm công chức, người thì vẫn làm việc cho gia đình ở đây, còn lại thì rải rác ở thành phố. Bọn họ ai ai cũng có đôi có cặp, trông rất hạnh phúc.

“Nói mới để ý, không phải ở đây chỉ có Trần Châu cùng Chỉ Nam vẫn chưa kết hôn đó chứ?”

“Bọn cô xinh đẹp như vậy có phải kén chọn không?”

Đường Chỉ Nam nhúng vai: “Xem ra là như vậy rồi”

Mọi người trong phòng lại cười to.

Vì không mang theo người nhà, cô chủ động kính mỗi người một ly, vô cùng thoải mái mà uống. Dù sao lâu năm mới có một lần, không thoải mái chính là hối hận.

Rượu trên bàn vơi đi kha khá, bọn họ lại chuyển sang chụp ảnh, Trần Châu uống không nhiều, cô ấy bèn đăng ảnh lên dòng bạn bè.

Ngày trước cô ấy cùng Cố Trạch Minh có kết bạn, chủ ý là vì Đường Chỉ Nam, cơ hội bây giờ tốt như vậy, không dùng chính là lãng phí.

Quả như Trần Châu nói, lúc nhìn thấy tấm ảnh kia,Cố Trạch Minh đã ngậm ngùi nhắn tin cho Đường Chỉ Nam.

CTM: ‘Có cần tôi đến đón không?

CTM: ‘Thuận đường mua thức ăn cho mẹ’

CTM: ‘Mẹ đói rồi’

“…”

Bên kia vẫn không có hồi âm, chắc là đã say rồi.

Nguyệt Quế thấy nét mặt Cố Trạch Minh có hơi mất bình tĩnh liền cất giọng: “Muốn đi thì đi, cậu còn chần chừ ở đây làm gì?”

“…”

“Con mua thức ăn tối cho mẹ, sẽ về nhanh thôi”

Bà phì cười: “Được rồi được rồi, là do tôi đói nên cậu đi rước con bé”

“…”

Nắm được địa chỉ nên Cố Trạch Minh không bao lâu đã đổ xe ở trước cửa nơi cô đến. Anh hút một điếu thuốc, tâm trạng không ổn mà cầm trên tay điếu thuốc ấy cứ cách năm ba giây anh lại gõ tàn thuốc.

Hết một điếu Cố Trạch Minh quyết định đi vào sảnh.

Đồng hồ vừa qua mười một giờ một chút thì phòng bao thứ tư được trả, đám người ồn ào bước ra. Có người say, có người vẫn đang tỉnh táo để trò chuyện.

Cố Trạch Minh đứng nhìn một lúc mới phát hiện ra Đường Chỉ Nam ở giữa đám người kia, cô vén tóc để lộ đôi má đỏ ửng, nét mặt ngà ngà say.

Nhìn thấy Cố Trạch Minh, Trần Châu dìu cô đi trước một đoạn: “Chồng cậu đến đón cậu”

“…”

“A-Ai chứ?”

“Tớ…chồng tớ?”

Cô nhíu mày muốn ngước mặt nhìn người đối diện.

Thấy cô say rồi lại mèo nheo, anh chỉ bình tĩnh đỡ lấy cô từ tay Trần Châu, cẩn thận dùng áo khoác đã mang theo khoác lên người cô.

“…Trần Châu, đi nhanh vậy?”

“Đây là?”

“…”

Đám người xoay quanh bọn họ, đôi mắt có hơi chăm chú nhìn đến. Không lâu liền nhận ra:

“Cố Trạch Minh, là Cố Trạch Minh”

“Đây không phải là Cố Tổng sao? Sao em không nói anh ấy là bạn của em chứ?”

Mọi người xôn xao, người phát hiện ra đó là Cố Trạch Minh lại bất ngờ vì Cố Trạch Minh bây giờ không còn ‘rách nát’ như xưa, người phát hiện ra Cố Tổng lại không ngờ có thể gặp được anh.

Bọn họ tuy vẫn còn mơ hồ, mơ hồ vì rượu rồi đến chuyện của anh, như cũng đã hiểu được tình thế lúc bấy giờ.

“Trạch Minh, sao cậu không đến họp lớp vậy?”