Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 16: "Tôn Gia Là Chỗ Dựa Của Em."



Quản gia Vinh làm việc rất nhanh chóng, chưa gì đã tìm được đầu đuôi sự tình vào lúc Nhã Hinh ở trường học. Cảnh Bân nhìn hình ảnh cô bị người khác đánh ngất mà siết chặt bàn tay nổi đầy gân xanh. Lập tức giây sau bên miệng đưa tới miếng táo ngọt lịm khiến anh bình tâm trở lại.

Nhã Hinh ở bên cạnh chú ý đến trạng thái của Cảnh Bân, chỉ cần anh nổi giận thì sẽ tìm cách hạ hỏa. Đơn giản hiện tại nếu anh không kiềm chế cảm xúc thì người bị lây vạ là cô.

Cảnh Bân ôm Nhã Hinh vào lòng, có chút yêu thích không muốn buông tay. Đến mức này thì đến quản gia Vinh còn phải giơ ngón tay cái về phía cô.

“Có biết những người này không?”

Cảnh Bân chỉ vào những kẻ nhốt Nhã Hinh vào nhà vệ sinh rồi hỏi cô có nhận ra hay không. Tất nhiên cô chẳng thể quên được từng giây từng phút bị bắt nạt.

“Là hai tiểu thư Lý gia.”

Cũng là tay sai của Vũ Đồng. Cô âm thầm bổ sung trong lòng.

“Em biết rõ họ nhỉ?” Anh nhướng mày, âm thầm đưa Lý gia vào danh sách cần phải xem xét, sau đó tiếp tục hỏi: “Vì sao lại không đánh trả?”

Nhã Hinh trái lại khá bình tĩnh. Cô cũng từng nghĩ như thế, nhưng mỗi lần có ý định phản kháng thì sẽ bị ông Giản dạy dỗ bài ca không được làm mất lòng các nhà quý tộc khác, chưa kể Lý gia đang có hạng mục hợp tác với nhà họ. Vì thế Vũ Đồng càng được nước lấn tới, sai sử người của Lý gia bắt nạt cô. Vậy thì cô đánh trả sẽ có lợi ích gì khi đến người nhà còn không cho phép?

“Không có chỗ dựa.”

Nghe câu trả lời thẳng thắn của Nhã Hinh, Cảnh Bân có chút trầm tư. Anh đã tìm hiểu sơ bộ Giản gia, tất nhiên hiểu rõ lời cô nói là gì. Đáy lòng chợt dâng lên cảm giác không nỡ mà lên tiếng:

“Hiện tại Tôn gia là chỗ dựa của em.”

Nhã Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cảnh Bân, muốn tìm xem có phải anh vì lòng thương cảm mà nhất thời nói ra. Tuy nhiên đáy mắt anh vô cùng bình tĩnh và chắc nịch với lời tuyên định của mình.

“Em cứ việc quậy, tôi sẽ dọn dẹp cho em. Người của Tôn gia không thể để ai bắt nạt.”

Cảnh Bân đưa tài liệu về phía quản gia Vinh, nhờ ông xử lý những việc còn lại. Ở bên cạnh, Nhã Hinh siết chặt góc áo, cố gắng khống chế trái tim nhảy loạn. Kiếp trước, cô điên cuồng náo loạn nên luôn nhận lại sự giam cầm mạnh bạo của anh. Kiếp này, cô ngoan ngoãn, nhất cử nhất động đều thấu tình đạt lí vì thế càng dễ chiếm lấy sự yêu thích từ anh. Có điều hình như đến chính cô cũng bị vẻ bá đạo bao che người nhà của anh làm cho rung động.

Tuy nhiên cô hiểu rõ, thứ cô muốn nhất hiện tại chính là sự chở che của Cảnh Bân, thứ mà giúp cô từng bước lấy lại những gì đã đánh mất ở kiếp trước. Cô đã không còn là cô gái tốt đẹp nữa.

“Còn bây giờ, đi tắm thôi.”

“Á!”

Nhã Hinh bất ngờ bị Cảnh Bân ẩm lên và tiến thẳng vào phòng tắm. Cô sợ hãi ôm chặt cổ anh, vừa sợ hãi vừa rặn ra khuôn mặt lấy lòng.

“Tôi… Tôi mệt… Không giúp anh tắm được.”

“Cô đến đây để trả nợ, chứ không phải để làm bà hoàng. Đừng được nước lấn tới.”

Giây trước Cảnh Bân vẫn còn đang ôn nhu đưa cô vào tầm ngắm bảo vệ của bản thân thì bây giờ anh đã trở thành chủ nợ cay nghiệt. Anh mặc kệ ban nãy cô đã xảy ra chuyện gì vì nếu cô không đáp ứng được những thứ anh muốn thì anh cần gì phải bảo vệ cô.

Nhã Hinh được thả xuống, phía sau vang lên tiếng đóng cửa mà không khỏi run rẩy. Tuy nhiên cô biết cô không dám chống đối lại Cảnh Bân. Có rất nhiều thứ cô cần ở anh. Vì thế cô chỉ có thể chuẩn bị nước ấm đầy bồn.

“Nhiệt độ ổn rồi, anh…”

Nhã Hinh quay người lại, miệng lập tức á khẩu khi nhìn thấy toàn bộ cơ thể cường tráng của Cảnh Bân. Cơ ngược kia vốn thông qua lớp áo cũng đã cho người khác cảm giác săn chắc, hiện tại lần nữa trần truồng đập vào mắt thì chỉ muốn sờ một cái.

Cảnh Bân từ từ áp sát về phía Nhã Hinh khiến cô hồi hộp, quanh mũi thoang thoảng mùi hương nam tính, nhưng anh chỉ lướt ngang cô rồi tiến vào bồn tắm.

“Lại đây kì lưng cho tôi.”

“Hả? À vâng!”

Nhã Hinh thở phào một tiếng. Cô nhanh chóng xua tan suy nghĩ bậy bạ trong đầu rồi tập trung giúp Cảnh Bân tắm rửa.

“Đừng quên cả phía trước.”

Cô mím môi, sau đó từ từ xích người qua một bên, bàn tay bắt đầu cầm bông tắm xoa lên khuôn ngực của anh. Mắt vừa không muốn nhìn vừa phải liếc liên tục vì sợ sẽ không làm anh thấy thoải mái. Nào ngờ trong giây phút bất cẩn đã khiến nó tuột khỏi tay.

“Ối!”

Nhã Hinh giật mình, nhanh chóng chụp lấy bông tắm nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng rên trầm từ người bên cạnh. Hình như cô không những nắm được bông tắm mà còn nắm được cả thứ khác. Thứ đó khẽ giật nhẹ vài cái.