Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 2: Gặp Người Không Nên Gặp



Thời điểm Nhã Hinh đến trung tâm thương mặt để gặp Tịch Hân đã nửa tiếng sau. Vừa nhìn thấy cô bạn thân, cô đã không kiềm được cảm xúc mà ôm chầm lấy bạn mình.

“Sao thế? Có phải tụi Vũ Đồng lại bắt nạt cậu không?”

Thông thường, Nhã Hinh sẽ thẳng thừng gạt ngang, thậm chí có chút bao che Vũ Đồng, nhưng đã nhìn rõ được lòng người ở kiếp trước nên cô chỉ siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng thủ thỉ:

“Mình xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì chứ? Đời nào người bị bắt nạt phải đi xin lỗi người khác. Cậu đó, quá nhút nhát nên mới dễ bị lợi dụng. Mình đã nói nhỏ Vũ Đồng đó không có đơn giản như cậu vẫn nghĩ đâu mà cậu không chịu tin mình.”

Nghe lời cằn nhằn của Tịch Hân, Nhã Hinh chỉ im lặng tận hưởng, còn hơn phải nhìn cô bạn quỳ trước mộ mình mà khóc lóc.

“Được rồi, mình biết rồi. Bây giờ đi lựa quà cho dì thôi, không lại trễ đó.”

Tịch Hân lúc này mới sực nhớ tới việc quan trọng, liền kéo Nhã Hinh đi hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác. Có thể tính tình cô nhút nhát nhưng việc cô có mắt thẩm mỹ là điều không thể bàn cãi. Cô vẫn còn lưu lại được Giản gia một phần nhờ vào khối tài sản mẹ cô để lại, phần khác là khả năng thiết kế trang sức đem lại không ít lợi nhuận cho ông Giản.

“Thật sự mệt chết tớ. Bộ sưu tập mới nào cũng được mẹ mua qua hết. May mắn nhờ có cậu nên mới tìm được sợi dây chuyền này. Đội ơn cậu nhiều lắm, Nhã Hinh.”

Tịch Hân ôm lấy cánh tay của Nhã Hinh, vẻ mặt nũng nịu đáng yêu khiến cô không khỏi bật cười.

“Giúp được cậu là mình mừng rồi.”

Nhã Hinh trả lời, mới nhiêu đây vốn chẳng đáng gì so với những điều Tịch Hân đã làm cho cô ở kiếp trước. Cả hai tiếp tục dạo quanh khu trung tâm, tận hưởng sự nhộn nhịp ở nơi này. Nhưng nào ngờ tới cảnh tượng trước mắt khiến cô bất giác chết đứng. Cách đó không xa, Cảnh Bân lịch lãm trong bộ vest đen đang từng bước lại gần cô, phía sau có không ít vệ sĩ đi theo.

Nhã Hinh cảm thấy đôi chân đang run rẩy kịch liệt chẳng thể nào bước nổi. Cả cơ thể cô cứ như đang muốn chạy tới ôm lấy Cảnh Bân, ngăn anh lao mình xuống tòa nhà cao tầng kia. Đúng lúc này, ánh mắt như dã thú của anh quét qua tất cả mọi người làm điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là phải bỏ chạy.

Nhã Hinh chưa từng quên đôi mắt ấy một giây một phút nào. Một đôi mắt ánh rõ lên sự tàn nhẫn. Ở kiếp trước, bất cứ khi nào Cảnh Bân cùng cô ân ái đều bắt ép cô phải nhìn vào mắt anh. Nhưng chúng chẳng chứa đựng chút tình thương nào, ngược lại sự điên cuồng kia đã mang tới cảm giác từng cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể.

Nhã Hinh cố gắng trấn tĩnh bản thân, hiện tại họ chỉ là những người xa lạ. Nếu cô phản ứng kỳ quái thì chắc chắn sẽ lọt vào tầm mắt của Cảnh Bân ngay lập tức. Sự sợ hãi với người đàn ông này đã ăn sâu vào máu.

“Tớ… Tớ đi vệ sinh một lát. Cậu cứ đến cửa hàng đó trước đi.”

Tịch Hân gật đầu, vốn muốn hỏi han thì Nhã Hinh đã lo lắng chạy đi trước. Cô muốn tránh mặt Cảnh Bân ngay lập tức, thà không thấy nhau thì tâm sẽ không dao động. Cô kiên quyết đi vào nhà vệ sinh và tự hỏi anh đang làm gì ở đây.

Nhã Hinh suy nghĩ một lát rồi mới nhớ lại khoảng thời gian trước Cảnh Bân thường đến thăm ai đó trong ngày này. Cô nghiến răng, cảm thấy số phận thật biết đùa giỡn với họ. Bước chân của cô tăng tốc và đẩy cửa đi vào bên trong.

Nhã Hinh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô định rửa mặt rồi đợi thêm một lát sẽ ra ngoài, chắc lúc đó Cảnh Bân cũng đã rời đi. Đột nhiên, bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân.

“Tôi vào trong rửa mặt một lát.”

Giọng nói quen thuộc chỉ cách một cánh cửa khiến trái tim Nhã Hinh nhảy lên điên cuồng. Khi này cô mới kịp nhìn lại xung quanh. Chết tiệt, cô thế mà đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, có nghĩa rằng cô sẽ gặp Cảnh Bân trong vòng vài giây nữa.

Nhã Hinh lùi lại. Sắc mặt cô tái nhợt, răng cắn chặt bờ môi. Khoảnh khắc tiếng cánh cửa mở ra, hơi thở của cô cũng ngừng lại. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để chạy trốn nỗi sợ hãi của hai kiếp.

Thời điểm Cảnh Bân mở cửa, bên trong bao trùm một sự im ắng. Anh nhíu mày, quanh mũi thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ không dành cho đàn ông. Tuy nhiên, anh không quá để tâm về vấn đề này.

Cảnh Bân tiến về bồn rửa tay. Cảm giác mát lạnh của dòng nước khiến anh thanh tỉnh không ít. Một đêm qua, anh phải căng mắt ra để đấu trí với đám người do bang phái khác đưa tới. Dù vậy hôm nay anh vẫn dành ra chút thời gian để thực hiện lời hứa của mình. Mà anh cũng chẳng ngờ tới được mọi biểu cảm mệt mỏi của mình sẽ rơi vào mắt của một người khác.