Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 25: "Đừng Quên Thân Phận Của Cô"



“Không được!”

Ông Cố cùng Bỉnh Quý đồng thanh lên tiếng mà không hề kịp kiểm soát lí trí. Họ mặc kệ Nhã Hinh đã chung đụng với ai vì thứ họ quan tâm nhất chính là tài sản đứng sau tên cô. Mà chính ông Giản cũng để ý đến điều đó, dù vậy hiện tại Tôn gia cao lớn hơn Cố gia, lại nhắm chuẩn cô thì ông ta chỉ còn mỗi cách tuân theo.

“Có ý kiến gì sao?”

Cảnh Bân trầm giọng hỏi, ánh mắt mười phần lạnh nhạt hơn khiến ai nấy đều phải rùng mình sợ sệt. Trước giờ chẳng ai dám chống đối đến Tôn gia. Ngoài mặt là một gia tộc hắc bang lâu đời nhưng sâu bên trong có qua lại với chính phủ theo chế độ cộng sinh. Nếu không có chuyện gì quá gay gắt, người của chính phủ sẽ không đụng đến Tôn gia. Còn lí do vì sao thì không ai hay biết rõ.

Ông Cố biết mình hớ hơn nên lập tức chỉnh đốn lại cảm xúc, nở nụ cười giả lả lấy lòng thương và lặp lại câu nói của anh trước đó:

“Tôn thiếu, thật ra chắc ngài cũng biết rõ Nhã Hinh và con trai tôi có đính ước bởi chúng nó ở bên cạnh từ nhỏ rồi yêu nhau. Vậy chẳng khác nào chúng ta lại cách đứt đôi uyên ương sao?”

Bỉnh Quý lập tức ùa theo:

“Tôn thiếu, tôi biết ngài cao quý nên không thiếu những cô gái xung quanh, nhưng người tôi yêu chỉ có một mà thôi.”

Ánh mắt hắn tràn đầy tiếc thương nhìn về phía Nhã Hinh cứ như ban nãy hắn đã không cùng Vũ Đồng ở vườn hoa làm trò tâm tình. Cảnh Bân nhếch miệng, sự chán ghét lan tỏa khắp cơ thể.

“Cố thiếu quên mất vừa rồi tôi và Nhã Hinh cũng ở vườn hoa sao?”

Câu nói này khiến Bỉnh Quý cứng họng, chỉ biết ú ớ nhưng Cảnh Bân không có ý định buông tha:

“Hay Cố thiếu thích chơi trò hai tay ôm hai chị em ruột cùng rước về nhà? Ý em sao hả, Nhã Hinh?”

Câu hỏi phía trước không cho phép Bỉnh Quý trả lời. Câu hỏi sau lại đá vấn đề về phía Nhã Hinh. Cô vốn chỉ muốn xem kịch hay, bây giờ lại bắt lên sóng nên không thể giảm độ hiện diện của mình nữa.

Nhã Hinh thuận tình giả vờ ngẫm nghĩ, sau đó mắt hơi ửng đỏ mà thì thầm:

“Quả như Tôn thiếu nói không nên cắt đứt uyên ương, nhưng chú Cố chắc đã nhầm lẫn rồi vì người thành đôi với Bỉnh Quý phải là Vũ Đồng chứ không phải cháu. Ban nãy ở vườn hoa, cả hai đã trao tình cảm cho nhau nên nếu cứ tiếp tục thì chả khác nào cháu giật người em gái mình yêu thương, phải không Vũ Đồng?”

Mọi người nhanh chóng nhìn về phía Vũ Đồng đang ở bên cạnh Bỉnh Quý, bàn tay của ả vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Bỉnh Quý. Cảnh tượng này khiến cho những lời nói của Cố gia vừa rồi không khác gì trò cười. Cái gì mà mang tiếng giật người em gái yêu thương chứ? Rõ ràng ở đây em gái đã tòm tem với anh rể tương lại sau lưng chị gái.

Trong vòng quý tộc này, ai cũng nhận ra điều đó. Họ cũng thừa hiểu Giản gia đã nhận một số vốn lớn từ Tôn gia và phải gán nợ bằng con gái. Nhã Hinh trở thành nạn nhân một cách hoàn hảo.

“Nếu chuyện đã rõ ràng như vậy thì cứ quyết định thế đi. Tôi không muốn người con gái bên cạnh mình là vị hôn thê của bất kỳ ai ngoài tôi.”

Cảnh Bân chốt hạ một câu, sau đó thẳng thừng dẫn Nhã Hinh ra bên ngoài để lại những ánh mắt lo ngại. Tuy nhiên còn chưa đi được bao xa, anh đã kéo cô vào một góc vắng người, bên ngoài nhanh chóng được các thuộc hạ bao quanh bảo vệ.

Cảnh Bân đè Nhã Hinh vào tường, tay bóp chặt mặt cô mà nghiến răng:

“Có phải em thấy rất vui không?”

Cô bị đau đến mức nhăn mặt, tay muốn gỡ lấy tay của anh khỏi mặt mình nhưng lại không thể, vì thế chỉ còn cách đối mắt cầu xin:

“Ý anh… tôi không hiểu…”

Cảnh Bân bật cười tức giận, tay còn lại chống lên tường đang siết lại đến mức nổi cả gân xanh chứng tỏ tâm trạng anh vô cùng tệ:

“Từ bao giờ em biết cách sử dụng tôi làm cho vị hôn phu của em căm tức thế?”

Nhã Hinh đứng tròng ánh mắt, sau đó lập tức né tránh cái nhìn sâu thăm thẳm của Cảnh Bân càng khiến anh hiểu rõ cô nàng này vốn có rất nhiều thứ không hề đơn giản, thậm chí còn biết cách dẫn dắt anh theo ý cô.

“Không biết trả lời ra sao sao?”

Anh thì thầm, giọng nói không khác gì tu la hỏi tội dưới hầm băng lạnh lẽo.

“Tôi… Tôi… Chẳng phải hiện tại tôi cũng là người của anh sao?”

Cảnh Bân nghe thấy câu trả lời của Nhã Hinh thì tâm trạng càng thấp hơn. Anh vòng tay kéo eo cô sát vào người, môi mỏng lập tức nhấn chìm bờ mông mọng ngọt vào nụ hôn cay nghiệt.

“Không… Không muốn…”

Cô cựa quậy, liên tục tránh né, nhưng nhanh chóng đã bị anh khóa chặt. Hai tay bị áp sát vào tường trên đỉnh đầu để cô hoàn toàn bị động tiếp nhận nụ hôn mạnh bạo đến mức bật máu môi.

“Đừng quên thân phận của cô là gì.”

Anh trầm khàn nhắc nhở, ánh mắt thập phần cảnh cáo.