Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 47: “Lấy Tư Cách Gì Để Quan Tâm?”



Cảnh Bân để mọi chuyện lại cho thuộc hạ giải quyết, bản thân đưa Nhã Hinh ra xe trước. Anh và cô đều im lặng, sau đó cô không chịu nổi mà lên tiếng:

“Anh nhìn thấy tin nhắn của em đúng không?”

Anh cầm lấy hộp cứu thương từ tay tài xế, sau đó cầm lấy cánh tay bị thương của cô mà soi xét:

“Ừm!”

Cô nhíu mày, tiếp tục tra hỏi:

“Vậy tại sao lại không trả lời em?”

Cảnh Bân nhìn vết đỏ rỉ máu lên làn da trắng nõn mà nhíu mày, sau đó khẽ lên tiếng đáp qua loa:

“Anh bận.”

Cô mạnh bạo rút tay mình ra khỏi bàn tay anh khiến anh ngạc nhiên. Ngẩng đầu, anh liền thấy gương mặt cô sa sầm xuống, chẳng có chút nào vui vẻ như trước. Lòng anh chợt đánh loạn lên.

“Anh bận hay anh không muốn trả lời?”

Anh khẽ né tránh ánh mắt của cô, có chút chột dạ. Ban nãy vừa nhìn thấy tin nhắn của cô thì anh như ngồi trên đống lửa, nhưng vì ý nghĩ muốn giữ khoảng cách mà tự kìm kẹp ngón tay của mình, dù vậy anh vẫn không chịu nổi mà ghé qua trường cô. May mắn kịp thời giải cứu cô khỏi tên kia.

“Anh tránh mặt em.”

Nhã Hinh thốt lên một câu khẳng định khiến Cảnh Bân không biết nói gì hơn. Anh khẽ tằng hắng, sau đó đáp lại:

”Không có.”

Nhưng cô lại không cho là vậy.

”Vì sao lại tránh mặt em? Em làm gì anh không vừa lòng sao?”

Cảnh Bân không muốn tiếp tục nói về đề tài này, nên lần nữa cầm cánh tay của Nhã Hinh lên.

”Trước mắt xử lý vết thương của em đã.”

Lần nữa, cô rút tay ra, ngược lại nắm chặt lấy bàn tay anh mà kéo về phía mình khiến hai gương mặt chỉ còn cách nhau một gang tay.

”Trả lời câu hỏi của em. Có phải do em làm gì khiến anh không hài lòng rồi anh không muốn ở gần em nữa không?”

Anh âm trầm nhìn vào mắt cô, quá mức sâu thẳm khiến anh phải dời đi xuống dần mũi rồi đến miệng cô. Làm sao đây, anh thật muốn đè cô xuống hôn một cái nhưng anh không dám manh động:

”Em đừng gần anh như vậy…”

Lời nói vô tình lại khiến Nhã Hinh nghĩ rằng Cảnh Bân thật sự bắt đầu chán ghét cô. Chẳng lẽ đây là nghiệt duyên mà cô phải chịu sao? Khi cô dốc hết tình cảm của mình ra thì cũng là lúc anh lựa chọn rời xa cô.

”Được, em hiểu rồi.”

Cảnh Bân nghe thấy lời này khẽ thở phào, nhưng khi thấy vẻ mặt vô cảm của Nhã Hinh thì lòng bất chợt đánh lên báo động, hệt như lúc cô đứng giữa bờ vực sống chết. Đúng lúc xe dừng lại biệt phủ, cô nhanh chóng bước xuống mà không chờ đợi anh.

Cảnh Bân cũng lập tức đi theo, tới khi đi vào tới trong nhà mới kịp bắt lấy tay Nhã Hinh:

”Nhã Hinh, khoan đã, tay em còn chưa xử lý vết thương…”

Cô quạt mạnh tay anh, nhìn thấy ánh mắt anh trầm xuống thì khẽ run sợ. Cô được chiều đến mức làm kiêu, nhưng hiện tại tim cô đau đớn không thể nào trút ra ngoài. Cô không muốn nhượng bộ nữa.

”Mặc kệ em. Anh đã né tránh em thì còn cần gì phải quan tâm em ra sao chứ.”

Anh mím môi, không biết phải đáp lại ra sao. Lúc trước anh chỉ muốn giam cầm cô bên mình nên muôn lời muôn vẻ đều dám thốt ra, hiện tại anh sợ lần nữa khiến cô tổn thương nên tất cả đều bị nuốt vào bên trong.

”Nhã Hinh, anh làm sao không quan tâm em được chứ…”

Cô suy nghĩ, quyết định thử làm loạn một lần để anh trở về bản tính chiếm hữu vì thế chỉ thẳng tay vào ngực anh, liên tục muốn đẩy anh về phía sau:

”Anh lấy tư cách gì quan tâm em? Lấy thân phận gì quan tâm em chứ? Anh còn sợ né tránh em không kịp mà.”

Cảnh Bân chụp lấy ngón tay của Nhã Hinh, lo lắng cô sẽ bị đau, nét mặt đã sa sầm lại:

”Đừng làm loạn nữa…”

”Sao?” Cô nhíu mày: “Anh lại muốn bảo em đừng quên thân phận của mình à? Vốn dĩ em chỉ là kẻ bị gán nợ qua đây, tốn cơm tốn chỗ nên em không có quyền lên tiếng đúng chứ?”

”Ý anh không phải vậy.”

Cảnh Bân thở dài một hơi, không biết phải làm sao để Nhã Hinh bình tĩnh lại. Mà thật ra cô chính là cố tình làm loạn để anh bắt ép cô ở bên cạnh như lúc trước. Nhưng anh lại e dè, cứ muốn cùng cô vạch rõ giới hạn khiến cô khó chịu đến mức bật khóc.

”Buông em ra.”

Thấy cô khóc, anh nhất thời nghe lời buông tay. Còn cô lại không nghĩ anh dễ dàng làm thế nên càng không chịu nổi. Nụ cười chua chát vào lúc nước mắt liên tục rơi xuống. Cô quay lưng bỏ đi lên lầu trước ánh mắt lo lắng của mọi người.

”Nhã Hinh, vết thương của em…”

Anh muốn chạy theo nhưng bị cô quát trở lại.

”Không liên quan đến anh.”

Cảnh Bân nhìn theo bóng lưng khuất dần của Nhã Hinh sau ngã rẽ cầu thang thì cũng không còn chịu nổi. Anh đập tay lên tường, trái tim cứ nhói lên liên tục. Ban nãy anh chỉ muốn kéo cô vào lòng, muốn đánh dấu chủ quyền lên người cô nhưng lần đầu tiên anh bị bản thân làm cho chùn bước. Quả thật anh hiện tại và tương lai cũng chẳng liên quan gì tới cô.