Không Nghĩ Tới Đi

Chương 10: Hình tượng nhân vật



Thẩm mỹ giữa người với người quả nhiên không giống nhau.

Thiệu Từ Tâm trong lòng đang cảm khái cùng cầu nguyện.

Hy vọng ánh mắt Ôn Chi Hàn không giống Chu Hồng...

Chu Hồng không kích thích được nàng, ngược lại bị nàng ghét bỏ thẩm mỹ, có chút tức giận nha.

Chu Hồng ở trong lòng an ủi chính mình, thôi miên bản thân rằng Thiệu Từ Tâm có mắt không tròng.

— không được tức giận không được tức giận, Thiệu Từ Tâm khẳng định là bởi vì mạnh miệng không dám thừa nhận mình ghen tị, khẳng định là như thế, nàng một cái quỷ nghèo nơi nào gặp qua nhẫn kim cương lớn như vậy!

"Ghen tị cứ việc nói thẳng." Chu Hồng hừ hừ nói: "Không cần che che giấu giấu, yên tâm, tôi sẽ không cười cô."

Thiệu Từ Tâm nghe xong trầm mặc, tầm mắt nàng đặt ở trên người Chu Hồng cùng nhẫn kim cương, nhìn tới nhìn lui, chân thành mà thỉnh giáo: "Tôi nên ghen tị cái gì?"

Chu Hồng cảm thấy người này quả thực giả ngu rất giỏi.

Cô ta lập tức âm dương quái khí: "Không thể nào không thể nào, không phải cô không biết vị hôn phu của tôi là ai đi?"

Cái này Thiệu Từ Tâm đương nhiên biết.

Chu Dịch, ảnh đế nổi danh. 

Nhưng cái này liên quan gì nàng? 

Ba nàng là chủ tịch tập đoàn Thiệu gia, vị hôn thê của nàng là tổng tài Quang Lam đầu tư đấy, nàng rất kiêu ngạo nha!

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh nâng mi: "Biết, Chu đại ảnh đế, này có cái gì để ghen tị? Còn không phải là vị hôn phu, vị hôn thê gì đó sao, làm như chỉ mình cô có không bằng."

Chu Hồng bắt lấy trọng điểm, tức khắc nổi lên hứng thú, khoanh tay trước ngực: "Cô cũng có? Ai vậy, nói nghe một chút."

"Vị hôn thê của tôi là......"

Thiệu Từ Tâm bắt đầu câu chuyện, nhưng đột nhiên nhớ tới hai nhà còn chưa có công bố chuyện liên hôn, phỏng đoán Ôn Chi Hàn khả năng không thích nhanh như vậy đã bị người biết, vì thế lại mặt không đổi sắc mà đem lời nói nuốt trở vào.

"Là vị hôn thê của tôi."

Chu Hồng: "......"

Thật là lãng phí một cuộc nói chuyện, còn lãng phí hơn bình thường.

"Xí."

Chu Hồng khinh thường mà phát ra một tiếng trào phúng, vênh váo tự đắc mà đi rồi.

Khẳng định là so với cô ta kém xa cho nên mới không nói thẳng.

Tốt lắm, nàng cuối cùng cũng có một phương diện có thể so sánh hơn với Thiệu Từ Tâm!

Thiệu Từ Tâm nhìn thân ảnh cô ta rời đi, bình tĩnh vô cùng.

— Chu Hồng quả nhiên vẫn là giống như trước, thích cùng nàng khoe khoang.

Chu Hồng khoe mẻ xong, sau khi trở về lại còn không nghĩ bỏ qua.

Thiệu Từ Tâm nói chính mình có vị hôn thê, vậy thì nhất định phải biết vị hôn thê này là ai!

Biết người biết ta, trăm trận không thua!

"Tiểu Quân."

Cô ta kêu trợ lý của mình.

"Giúp tôi tra thử Thiệu Từ Tâm gần nhất có tai tiếng gì hay không, hoặc là đi gần ai. Tra cẩn thận chút, một cái cũng không được bỏ qua."

...

Sắc trời tối tăm, Thiệu Từ Tâm công tác cũng kết thúc.

Nàng gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn, sau đó đứng tại chỗ chờ cô, mượn cơ hội này, thuận tiện nghe một chút "Việc nhỏ" mà Dung Nhã nói.

Nghe xong, biểu tình của nàng đều không mang theo một chút biến sắc, thật sự là việc nhỏ.

Dung Nhã hỏi: "Em tính toán làm gì?"

Thiệu Từ Tâm thầm nghĩ: "Chuyện cỏn con ấy mà, nàng không nghĩ để trợ lý tiếp tục làm việc, lại cho đổi một cái trợ lý nghiêm túc lại đây là được rồi."

Tiểu Toa đơn giản là cảm thấy nàng sắp tiêu tùng rồi, nên cũng muốn đổi một cái nghệ sĩ khác để tận tâm, vậy liền đuổi cái trợ lý tràn ngập nguy cơ này đi, lại tuyển một người tích cực công tác cũng không có việc gì.

Nàng vô pháp tiếp thu tâm thái Tiểu Toa như thế.

Trong cuộc sống, sao có thể thời thời khắc khắc đều thuận lợi?

Không nói Thiệu gia như thế nào, nếu nàng hơi có chút gió thổi cỏ lay, Tiểu Toa liền thuận lý thành chương mà chậm trễ công tác, vậy nàng như thế nào yên tâm đem sự tình chính mình giao cho người như vậy?

Nàng tôn trọng lựa chọn của Tiểu Toa, nhưng sẽ không vì thái độ công tác của nàng như vậy mà lấp liếm cho qua.

Dung Nhã gật đầu, đã biết nên làm như thế nào.

Thiệu Từ Tâm nhìn thời gian, vỗ vỗ cánh tay của Dung Nhã: "Vất vả, mọi người về trước đi, Ôn tổng nói chị ấy một hồi tới đón em."

Dung Nhã: "Hai người có việc?"

Thiệu Từ Tâm "Bá" một chút mở ra mười ngón tay: "Mua nhẫn, một chiếc nhẫn xinh xinh đẹp đẹp!"

Dung Nhã: "...... Em còn rất vui vẻ sao?"

Thiệu Từ Tâm vui vui vẻ vẻ nói: "Ai mà không vui khi tiêu tiền vào những thứ đẹp đẽ ~"

Dung Nhã bất đắc dĩ: "Thật ra chị cũng không phải có ý này......"

Dung Nhã đều hoài nghi Thiệu Từ Tâm là ở trong khổ mua vui.

Thực mau, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng từ xa tiến đến, ngừng ở trước mặt hai người.

Cửa xe ở ghế điều khiển mở ra, một nữ nhân yểu điệu xinh đẹp từ trên xe đi xuống, cặp mắt kia trước sau như một, u lam mê người.

Ôn Chi Hàn đi đến bên người Thiệu Từ Tâm, trước nhìn nhìn Thiệu Từ Tâm, rồi sau đó mới nhìn về phía Dung Nhã, vươn tay tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Ôn Chi Hàn."

Đây là Dung Nhã lần đầu tiên chính thức cùng Ôn Chi Hàn chào hỏi.

Dung Nhã khách khách khí khí cười nắm lấy tay Ôn Chi Hàn: "Chào ngài, Ôn tổng, chúng ta đã gặp qua, lần trước là ở lần đầu công chiếu."

Ôn Chi Hàn cười ôn thanh nói: "Tôi nhớ rõ."

Tiếp theo lại hỏi: "Tôi tới đón Từ Tâm, em ấy công tác đều kết thúc sao?"

Thiệu Từ Tâm đang ở một bên hưng phấn nói: "Đều kết thúc đều kết thúc, em tùy thời đều có thể đi chọn nhẫn!"

Ôn Chi Hàn ôn nhu mà đáp lời: "Ừm, lập tức liền đi."

Dung Nhã nhìn một màn này, cảm thấy hoảng hốt, còn tưởng rằng các nàng thật sự là một đôi.

Thôi, bất luận như thế nào, Ôn Chi Hàn là người tốt là được.

Dung Nhã cũng không hy vọng nghệ sĩ của mình rơi vào miệng cọp, sinh hoạt hôn nhân thê thê thảm thảm.

"Nếu không có chuyện khác, nghệ sĩ nhà tôi liền giao cho ngài, Ôn tổng."

"Được."

Hai người lên xe.

Dung Nhã nhìn theo hai người rời đi, trong lòng không khỏi cảm khái Ôn Chi Hàn nói chuyện ôn nhu.

Nhưng mà một màn này vừa vặn bị Chu Hồng mới vừa kết thúc công tác nhìn thấy.

Cô ta nghẹn họng nhìn trân trối mà đứng tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được chính mình nhìn thấy.

Thiệu Từ Tâm nói vị hôn thê...... Sẽ không phải là Quang Lam đầu tư Ôn Chi Hàn đi???

...

Ôn Chi Hàn đang lái xe.

Thiệu Từ Tâm đang nhìn thế giới ngoài cửa sổ.

Ai cũng không nói chuyện, bên trong xe, không khí an tĩnh vô cùng.

Thời gian lặng yên không tiếng động, rốt cuộc dừng xe ở một cái đèn xanh đèn đỏ, Ôn Chi Hàn trước mở miệng: " Trợ lý của em tựa hồ vô tâm công tác."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cô.

Ôn Chi Hàn giải thích: "Hôm nay chị đi ra ngoài công tác, gặp được người đại diện của em đang giáo huấn nàng."

Thiệu Từ Tâm hiểu rõ.

Ôn Chi Hàn lại hỏi: "Người đại diện của em có nói cho em chuyện này chưa?"

Thiệu từ thầm nghĩ: "Dạ, có nói."

Ôn Chi Hàn: "Em tính toán làm như thế nào?"

Thiệu Từ Tâm quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: "Đổi đi nàng thì tốt rồi, em cũng không phải không có nàng thì không thể."

Ôn Chi Hàn nhìn về phía góc nghiêng của nàng, im lặng một lát, khóe môi nhẹ cong, lại quay đầu trở về nhìn phía trước.

"Tuần sau em dành chút thời gian đi cùng chị."

Thiệu Từ Tâm khó hiểu mà nhìn phía cô: "Có chuyện gì sao?"

Ôn Chi Hàn bình tĩnh: "Gặp gia trưởng."

Thiệu Từ Tâm bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng là nghe Thiệu Hành nói qua Ôn Hành Vân bọn họ tuần sau về nước.

Hiểu hiểu, các nàng nên đi đến trước mặt ba mẹ Ôn Chi Hàn diễn kịch!

"Đều được, đều có thể, chị cho em thời gian là được." Thiệu Từ Tâm thập phần đáng tin cậy mà nói: "Chị yên tâm đi, em nhất định diễn đến ba mẹ chị vô cùng vừa lòng!"

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nâng nâng lông mày xinh đẹp, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần ý cười: "Em lại chuẩn bị cái hình tượng nhân vật gì sao?"

Cái thứ gọi là thiết kế nhân vật này, Thiệu Từ Tâm chính là hạ bút thành văn.

"Cái này đương nhiên không thể thiếu, em hiện tại liền có thể cho chị một cái nhân vật."

"Vị hôn thê xinh đẹp kiên cường, trung trinh như một, đối với chị nhất kiến chung tình, không phải chị thì không gả, không phải chị thì không cưới, nhất định phải cùng chị triền triền miên miên cả đời, mê người lại đáng yêu."

Thiệu Từ Tâm nói xong, chờ mong lại có điểm đắc ý nhỏ mà nhìn Ôn Chi Hàn: "Nhân vật này thế nào, tuyệt đối có thể làm ba mẹ chị cảm nhận được tình cảm của em dành cho chị, và thể hiện sự quyến rũ mê người của người nào đó họ Thiệu."

Ôn Chi Hàn nghe xong, không khỏi nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng mở miệng hô một tiếng: "Từ Tâm à."

Thiệu Từ Tâm: "Dạ dạ?"

"Em thiết kế nhân vật dài như vậy." Ôn Chi Hàn nói: "Là sợ chị nhớ kỹ sao?"