Không Nghĩ Tới Đi

Chương 13: Hai người đã chia tay



Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên không quá hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Ôn Chi Hàn.

Nghe giống như là có ẩn ý, cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngữ khí Ôn Chi Hàn lại trước sau như một, làm người hoảng hốt, cho rằng những cái đó chỉ là ảo giác.

"Chị là đang..."

Thiệu Từ Tâm ý đồ nghiền ngẫm tâm tư cô.

"Nói về chức nghiệp của chị?"

Nàng hiện tại không nghĩ ra được giải thích khác.

Ôn Chi Hàn nhìn nàng nhẹ nhăn mày cùng ánh mắt tò mò, thần sắc bất biến, vẫn như cũ bình tĩnh, ôn ôn nhu nhu, rồi sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.

Cô không có phủ nhận cái đáp án này.

Thiệu Từ Tâm hoàn toàn hiểu rõ.

Nàng nhớ lại kịch bản phim, vai chính cuối cùng đều sẽ yêu đương.

Nàng nói nàng là vai chính, mà Ôn Chi Hàn lại nói chính mình không phải, cái này còn không phải là đang phủi sạch quan hệ, phân rõ giới hạn sao!

Tuyệt đối không yêu đương sao, hiểu hiểu hiểu.

"Chị yên tâm." Thiệu Từ Tâm đáng tin cậy mà nói: "Em có thể hiểu được."

"Đi thôi đi thôi, về nhà, có gió rồi, lạnh."

Vừa nói xong, trước mắt bỗng có một bàn tay duỗi đến, ngón áp út còn mang nhẫn cưới các nàng chọn lựa.

Thiệu Từ Tâm tầm mắt giảo hoạt chuyển qua Ôn Chi Hàn.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn ôn hòa mà cười: "Gót giày của em cao như vậy, chị dắt em đi."

Thiệu Từ Tâm không có nghĩ nhiều, đem tay đặt vào tay cô.

"Cảm ơn Ôn tổng."

Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Không khách khí."

Hai tay nắm lấy nhau, không có độ ấm gì cả.

Ôn Chi Hàn nói: "Tay em lại lạnh rồi, trở về phải nhớ giữ ấm.". 𝐍hanh‎ mà‎ không‎ có‎ quảng‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ 𝘵ìm‎ nga𝘆‎ #‎ T𝑅U𝑀T𝑅‎ UYỆ𝐍﹒𝙫n‎ #

Thiệu Từ Tâm cũng có qua có lại, nói: "Thời tiết lạnh, tay của em đương nhiên sẽ lạnh rồi. Tay của chị cũng thực lạnh, trở về cũng phải nhớ rõ giữ ấm."

Ôn Chi Hàn nhẹ giọng đáp ứng.

Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, đem một cái tay khác để vào trong túi, cùng cô sóng vai đi.

Tiếng giày mặt đi trên đường nhỏ phát ra hết đợt này đến đợt khác, bằng phẳng lại có quy luật.

Đèn đường chiếu vào trên người cả hai, dường như trong vô hình đánh tan khoảng cách giữa các nàng, lại thêm vài phần thân cận.

Các nàng tựa như một đôi tình nhân vừa mới hẹn hò, hoặc là giống một đôi vợ vợ ngọt ngào vừa mới cưới.

"Chị có cảm thấy chúng ta trở nên thân cận một chút không?" Thiệu Từ Tâm đột nhiên mở miệng, đánh vỡ phiến yên lặng này.

Có lẽ là từ khi Ôn Chi Hàn đưa cho nàng nước ấm, trong nháy mắt kia đã bắt đầu, hoặc có lẽ là một khắc kia Ôn Chi Hàn chủ động dắt nàng, quan hệ giữa hai nàng, dường như đột nhiên trở nên không có khách khách khí khí như lúc trước.

Không thể xem là bằng hữu, nhưng so với người xa lạ thì gần hơn chút...

"Ừm." Ôn Chi Hàn trả lời.

Thiệu Từ Tâm nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau.

Thấy cô không có buông tay chính mình ra, dục vọng nói chuyện với nhau đều theo đó mà bành trướng một chút.

Dọc theo đường đi không nói lời nào thì rất nhàm chán á, nàng không thích nhàm chán, bắt đầu lớn mật mà tìm lời để nói.

Ôn Chi Hàn tính tình rất tốt, kiên nhẫn một câu một câu đáp lại.

"Ôn Chi Hàn, chúng ta đang dắt tay."

"Ừm, cho nên?"

"Lần này chị như thế nào không có thẹn thùng nha?"

"......"

"Em cảm thấy thời điểm chị thẹn thùng có một chút đáng yêu."

Ôn Chi Hàn nghe vậy cười khẽ, ý cười treo ở bên môi, thật lâu không tiêu tan.

Thiệu Từ Tâm thấy thế, không thể hiểu được mà cũng cười theo.

Dọc theo đường đi, hai người thập phần hài hòa, mãi cho đến cửa tiểu khu Thiệu Từ Tâm ở mới tách ra.

"Lần sau gặp." Ôn Chi Hàn ôn nhu nói.

"Dạ dạ" Thiệu Từ Tâm đứng ở cửa tiểu khu, "Lần sau gặp ở Cục Dân Chính."

Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Đúng vậy."

Thiệu Từ Tâm xua xua tay: "Đi thôi, lái xe cẩn thận, ngủ ngon."

Ôn Chi Hàn: "Ngủ ngon."

Thiệu Từ Tâm về nhà, đem ảnh chụp nhẫn cưới của mình gửi cho Lương Tuyết Phỉ cùng group trò chuyện của gia đình, ở trước mặt bọn họ vô cùng cao hứng khoe khoang một hồi lâu mới ngủ.

Thiệu Hành cùng Lục Lan càng là bởi vì vậy đối với chuyện nàng thích Ôn Chi Hàn này tin tưởng không nghi ngờ.

......

Vợ chồng Ôn Hành Vân thứ hai tuần sau về nước.

Bọn họ nguyên bản cuối tuần là có thể trở về, nhưng nhân sự trì hoãn, chuyến bay liền thay đổi vào thứ hai tuần sau.

Ôn Chi Hàn cùng bọn họ nói, thứ ba mang Thiệu Từ Tâm về nhà gặp bọn họ, tính toán để cho bọn họ trước điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi sau khi trở về.

Hôm nay thứ năm, Ôn Chi Hàn chuẩn bị trước tiên trở về Ôn gia.

Buổi chiều mở hội nghị lớn lớn bé bé, xử lý chuyện hạng mục xong, cô liền tan tầm lên xe về nhà, ngón áp út tay trái còn mang nhẫn cưới mới vừa mua hôm trước cùng Thiệu Từ Tâm.

Hai ngày này Quan Nghiên mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô mang nhẫn đi làm.

Mang nhẫn cưới, chắn đào hoa cũng rất tiện.

Chiếc nhẫn này đương nhiên cũng bị Ôn Úc thấy.

Cô ta đang chờ Ôn Chi Hàn về nhà để hỏi cô chuyện liên hôn, chính là cô ta không nghĩ tới một khắc chính mình nhìn thấy nhẫn cưới kia, cảm xúc có dấu hiệu mất khống chế.

Cô ta không cao hứng.

Cô ta biết hiện tại xuất hiện ở nhẫn cưới trên tay Ôn Chi Hàn có ý nghĩa gì.

Đứng ở thang lầu, Ôn Úc mắt lạnh nhìn chị gái đang ở lầu một, khóe môi gợi lên một mạt trào phúng, như cũ đối với cô không có ngữ khí tốt: "Hai người mua nhẫn cưới?"

Ôn Chi Hàn bình tĩnh đáp: "Ừ."

Cô ngồi trên sô pha màu trắng trong phòng khách, mỉm cười tiếp nhận trà ấm dì Đông quản gia đưa tới, cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói: "Muốn nhìn có thể xuống đây nhìn, đến gần chút có thể nhìn rõ ràng hơn."

Ôn Úc vốn đang muốn đi xuống, vừa nghe lời này, miễn cưỡng thu hồi bước chân, gắt gao đứng tại chỗ.

"Không cần đâu, một cái phá hủy thế giới độc thân thì có cái gì đẹp."

Ôn Chi Hàn nghe xong, trên mặt ý cười không tăng không giảm, giơ tay đánh giá.

"Tôi cảm thấy rất đẹp."

"Từ Tâm ánh mắt thực tốt."

Nghẹn rồi

Ôn Úc đơ rồi.

— hiện tại Ôn Chi Hàn là đang cùng cô ta show ân ái sao? Nhưng các nàng có cái rắm mới yêu đương thì làm gì có ân ái để show chứ!!!

Cô ta cũng không biết vì cái gì, vừa nhớ tới Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn kết hôn, trong lòng liền vạn phần không thoải mái.

Nhịn không được...... Nhịn không được muốn thử Ôn Chi Hàn hai câu.

"Ôn Chi Hàn."

Ôn Chi Hàn chậm rì rì ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Cô ta lạnh lùng nói: "Tôi không tin chị cùng Thiệu Từ Tâm kết hôn là bởi vì thích, càng không tin chị sẽ không lý do mà đi giúp một người không liên quan."

Ôn Chi Hàn nâng mi, chống cằm, thần sắc bất biến: "Vì cái gì không thể?"

Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Buồn cười, Ôn Chi Hàn chị là nhà từ thiện sao, là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?"

Bồ Tát?

Ôn Chi Hàn cười nhấc ly trà lên, dùng tươi cười ôn nhu không chê vào đâu được đáp lại nói: "Đúng vậy, tôi là Bồ Tát."

Là Bồ Tát mua đồ ăn lúc nào cũng được giảm giá, trời mưa lúc nào cũng có dù che, mì gói luôn có gói gia vị, quỹ cổ phiếu luôn luôn hot!

Ôn Úc: "......"

Chị ta còn dát kim cương cho chính mình nữa à!

"Ôn Chi Hàn" Ôn Úc đột nhiên não lại động "Không phải là chị đang dùng chuyện này hiếp bức Từ Tâm cùng chị kết hôn đi?"

Thiệu gia rơi vào thế bị động, Thiệu Từ Tâm lại là đứa con có hiếu như vậy...... Nói không chừng thật sự là bị Ôn Chi Hàn uy hiếp khuất phục!

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy logic phù hợp, càng thêm cho rằng đây chính là chân tướng.

Ôn Chi Hàn không dao động, bình tĩnh uống trà.

Cô quyết định, không cần thiết hướng Ôn Úc từng câu từng chữ mà giải thích rõ ràng.

Ôn Úc nhìn ánh mắt của cô dần dần tràn ngập khinh thường: "Ôn Chi Hàn, sử dụng loại thủ đoạn này, chị thật sự là quá bỉ ổi đê tiện, chị căn bản là không có lương tâm!"

Nói xong, trước khi đáp lại cô ta, Ôn Chi Hàn đã hướng ánh mắt về phía cô ta.

Đôi mắt xinh đẹp màu lam kia, không còn ôn nhu như trước, đáy mắt hiện lên hàn ý, không giận tự uy, khiến người nhìn lạnh cả sống lưng.

Cô ta bị dọa đến đầu ngón tay phát run, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.

Ôn Chi Hàn buông ly trà, ngữ điệu bằng phẳng lại không có một tia cảm tình: "Trên dưới Ôn gia, người không tư cách nói lương tâm nhất — chỉ có cô."

"Chị nói bậy!"

Ôn Úc cực kỳ không thích cái cách nói này.

Hai người xa xa giằng co, không khí nóng rực.

Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết ngay.

Nhưng vẫn làm dì Đông lo lắng, sợ hai vị tiểu thư lại cãi nhau.

Cũng may Ôn Chi Hàn thực mau liền gián đoạn trận giằng co nhàm chán này.

Cô đứng dậy ôn hòa mà dặn dò dì Đông vài câu, nhanh chóng thay đổi vẻ lạnh băng khi nãy, phảng phất nàng trời sinh là có thể tự nhiên mà đem cảm xúc chính mình khống chế như thế.

"Dì Đông, chuyện trong nhà liền giao cho dì, con trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm."

"Được, Ôn tổng — đúng rồi Ôn tổng."

Dì Đông gọi cô lại.

"Thiệu tiểu thư thích ăn cái gì? Chúng ta có thể sớm một chút làm chuẩn bị."

Nghe thấy Thiệu Từ Tâm, Ôn Úc không tự giác nhìn về phía dì Đông.

Làm chuẩn bị?

Nàng muốn tới Ôn gia?

Ôn Chi Hàn ôn nhu mà cười cười: "Không nóng nảy, mọi người cũng không cần vội chuyện này, ba con nói muốn đích thân xuống bếp."

Di Đông hiểu rõ.

Lão gia bọn họ có một tay trù nghệ rất tốt, năm đó chính là dựa vào chiêu thức ấy mà bắt được phương tâm phu nhân bọn họ.

Ôn Chi Hàn xoay người lên lầu.

Khi đi qua Ôn Úc, bỗng nhiên nghe thấy một câu: "Từ Tâm không thích chị."

Dừng lại bước chân, cô mặt không đổi sắc mà nhìn về phía người bên cạnh.

Ôn Úc quay đầu đối với tầm mắt cô, lặp lại một lần: "Từ Tâm không thích chị."

Như là đang nói cho cô nghe, lại như là nói cho chính mình nghe.

Tình yêu mà nàng ấy dành cho mình, như thế nào sẽ trong nháy mắt liền biến thành của người khác chứ?

Ôn Chi Hàn nhớ tới nhân vật mà Thiệu Từ Tâm thiết kế, nhoẻn miệng cười, bình tĩnh mà nói: "Nhưng em ấy nói yêu tôi, yêu tới thở không nổi."

"?"

Ôn Úc không tin: "Không có khả năng, chị gạt người, nàng rõ ràng thích tôi như vậy."

Các nàng mới chia tay không bao lâu, Thiệu Từ Tâm sao có thể liền yêu Ôn Chi Hàn yêu đến không thở nổi!

Con nít ba tuổi cũng không tin chuyện này!

Ôn Chi Hàn bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt buồn cười mà nhìn cô ta.

Nếu để ý như vậy, lúc trước vì cái gì không quý trọng người ta nhiều hơn?

Ôn Chi Hàn giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ta, nhắc nhở nói: "Hai người đã chia tay."

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Ôn Chi Hàn nói thực bình thản, lại giống một cây kim hung hăng đâm vào trong lòng Ôn Úc, đau đến thở không nổi.

Đồng thời, cô ta cũng thanh tỉnh mà ý thức được một chuyện —

Cô ta bắt đầu để ý Thiệu Từ Tâm.