Không Nghĩ Tới Đi

Chương 33: Không biết xấu hổ



Thiệu Từ Tâm hoài nghi Ôn Úc xem nàng là đồ ngốc.

Nàng thân là một diễn viên, làm sao không biết khi người ta khóc lên là dáng vẻ như thế nào?

Mà Ôn Úc thì, cô ta thậm chí ngay cả hốc mắt cũng không có hồng một chút, rõ ràng chính là dùng thuốc nhỏ mắt để lừa nàng đây mà!

Ôn Úc thật sự là không nghĩ tới lời cợt nhả của Thiệu Từ Tâm lại nhiều như vậy.

Nhiều thì thôi đi, nhưng nhiều lần đều chuẩn xác có thể làm cô ta sặc chết.

Hôm nay màn diễn này xem như diễn không nổi nữa.

"Không khóc?" Thiệu Từ Tâm thảnh thơi mà nhìn cô ta: "Không khóc thì chạy nhanh đi, còn nếu muốn khóc thì phải khóc lớn một chút, khóc làm sao mà phải khơi dậy tinh thần của cô á!"

Kế hoạch của Ôn Úc đều bị quấy rầy, ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, không biết bản thân nên nói cái gì thì mới tốt.

Giả khóc còn phải khơi dậy tinh thần cái quỷ gì?!

Thiệu Từ Tâm thấy cô ta bất động, lấy di động ra nói: "Hỏng rồi, ngay cả một chút thanh âm cũng không có, xem ra cô em vợ là thật sự chưa ăn cơm. Chờ tí, người chị dâu này lập tức kêu chị gái cô tới đón cô đi ăn tối!"

Nói xong còn không quên khen bản thân một chút: "Aizz, người chị dâu như tôi thật đúng là quá chu đáo."

"......"

Ôn Úc nghiến răng nghiến lợi: "Không cần!"

Cô ta tức giận đến xoay người bỏ đi, mang theo một thân chật vật cùng xấu hổ.

Hôm nay thật là một ngày ra trận bất lợi!

Nhưng cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, lần sau sẽ tiếp tục nỗ lực!

Thiệu Từ Tâm nhìn Ôn Úc rời đi, nhớ tới dáng vẻ ăn mệt của cô ta, tâm tình vô cùng vui sướng, vô cùng vui vẻ.

Đời trước tra người, đời này bị vạn tiễn xuyên tâm, đây là báo ứng á.

Cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, Thiệu Từ Tâm chụp một tấm ảnh, sau đó đi đến thang máy.

Nàng đem ảnh chụp gửi cho Ôn Chi Hàn.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Nhìn nè, em gái chị đưa quà, mấy ngày nữa em đưa cho chị

Cửa thang máy đóng lại.

Thiệu Từ Tâm dựa vào thang máy, lúc này bỗng nhiên nhớ tới chuyện khăn quàng cổ.

Đúng vậy, nàng dùng khăn quàng cổ còn không phải là vì che dấu hôn sao?

Vừa mới nãy nếu là đem khăn quàng cổ tháo xuống, không phải đồng nghĩa với việc trực tiếp cho Ôn Úc một đòn trí mạng sao?

Bất quá, chỉ sợ Ôn Úc tra nữ kia sống trong thế giới của bản thân không tin đây là Ôn Chi Hàn làm......

Thiệu Từ Tâm trầm mặc mà vuốt khăn quàng cổ.

Nàng quyết định, lần sau sẽ dùng tuyệt chiêu này

Ai quản Ôn Úc tin hay không, dù sao đều thuyết minh nàng đã có người khác, các nàng không còn có cơ hội!

— à ha, Ôn Úc, dám trêu lão nương, cô chờ ăn mệt ăn đến chết đi!

Nàng đi ra thang máy, di động "Ong" một cái phát ra chấn động.

Ôn Chi Hàn gọi điện thoại tới.

Vừa tiếp điện thoại, vừa mở cửa, ngữ khí của nàng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh: "Alo?"

Ôn Chi Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Ôn Úc đến tìm em?"

Thiệu Từ Tâm kéo áo khoác: "Đúng vậy."

Ôn Chi Hàn: "Tặng cái gì?"

Thiệu Từ Tâm: "Chị ta nói là khăn quàng cổ."

Ôn Chi Hàn: "......"

Thiệu Từ Tâm khó có thể cảm nhận được Ôn Chi Hàn vô ngữ.

Nàng cười, tùy ý đem túi quà tặng đặt ở trên bàn, đổ cho bản thân một ly nước giải khát: "Em sẽ nhờ người đem nó cho qua chị."

"Đưa chị?" Ôn Chi Hàn tỏ vẻ không hiểu.

"Đúng vậy, em cùng cô ta nói, chúng ta là hai người đã kết hôn, chính là nhất thể, cho em cũng chính là cho chị, cho nên em sẽ đem khăn quàng cổ cho chị."

"Chị nhớ phải nhận nha, đây chính là một mảnh tâm ý của em gái chị dành cho chị đấy, không lấy cũng uổng."

Thiệu Từ Tâm đem điện thoại đặt ở trên bàn, bắt đầu tháo khăn quàng, cởi áo khoác.

Chỉ nghe thấy từ loa di động truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng.

"Lần sau nó lại đi quấy rầy em, phải nhớ đến nói cho chị."

Từ lúc bắt đầu, Thiệu Từ Tâm cho rằng Ôn Chi Hàn luôn nhọc lòng chuyện của Ôn Úc cùng nàng như vậy, là đứng ở góc độ của Ôn gia không hy vọng Ôn Úc gây chuyện.

Nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này, nàng phát hiện Ôn Chi Hàn là đứng ở góc độ của nàng, thay nàng lo lắng.

Tóm lại, hai chị em này không hợp là thật sự, Ôn Chi Hàn là Bồ Tát cũng là thật sự.

Có chị ấy ở, Thiệu Từ Tâm cũng có thể an tâm.

"Đã biết, em đi tắm rửa, cúp nha, cúi chào."

"Cúi chào."

......

Ngày hôm sau Thiệu Từ Tâm an bài người đem khăn quàng cổ đưa đến Quang Lam đầu tư.

Nhân viên chuyển phát nhanh là đồng chí xung phong nhận việc Lâm Mộc Mộc.

Một chuyến đi một chuyến về, thông suốt, thập phần nhanh chóng.

Vào lúc ban đêm, Ôn Úc từ nhà chị gái mình nơi đó thấy được hộp quà của bản thân tự mình chọn lựa, đóng gói.

Bên trong còn đặt khăn quàng cổ mà cô ta tự mình chọn lựa, bỏ vào như thế nào, hiện tại vẫn còn đặt như thế đấy, một chút cũng không nhúc nhích qua, thậm chí còn chưa được mở ra.

Ôn Úc không cách nào hình dung tâm tình của bản thân khi thấy Ôn Chi Hàn cầm cái này hộp quà xuất hiện trước mặt chính mình.

Thực phức tạp, chần chờ, khiếp sợ cái gì cũng đều có.

Không ngờ Thiệu Từ Tâm...... Thật sự đem khăn quàng cổ đưa cho Ôn Chi Hàn?!

Đây chính là cô ta tự mình chọn, tự mình đưa!

Cô ta lại một lần cảm nhận được đả kích.

Ôn Chi Hàn đem hộp quà đặt ở trên bàn trước mặt cô ta, nhẹ nhàng đẩy về hướng cô ta.

"Về sau không cần làm loại chuyện dư thừa này, chị dâu của cô không thích."

"Em ấy thích tôi đưa."

Tươi cười cùng giọng điệu ôn nhu như thường ngày, không thể bắt bẻ.

Chính là lời nói làm Ôn Úc cảm thấy nơi nào quái quái.

Ôn Úc: "......"

Ôn Chi Hàn hiện tại là đang khoe ra sao??

Tôi như thế nào cảm giác Ôn Chi Hàn nói chuyện có mùi trà sâu kín vậy???

......

Trong chớp mắt, đã đến giờ tiến tổ.

Thiệu Từ Tâm mang theo trợ lý rời Phụng thành, ngồi trên chuyến bay đến đoàn phim.

Ở khách sạn sắp xếp hành lý xong, Thiệu Từ Tâm cùng Lâm Mộc Mộc đi xuống lầu chào hỏi đạo diễn cùng diễn viên khác.

Nhưng mà diễn viên thứ nhất nàng gặp phải là Chu Hồng.

Hai người ở đại sảnh khách sạn bất ngờ chạm mặt.

Chu Hồng quen thói nhìn chằm chằm Thiệu Từ Tâm.

Thiệu Từ Tâm cảm giác ánh mắt của cô ta, cũng nhìn qua.

Hai người cứ như vậy, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không khí mạc danh nôn nóng.

Lâm Mộc Mộc đứng ở bên cạnh Thiệu Từ Tâm khẩn trương mà nhìn chằm chằm hai người.

Nghiệt duyên ah nghiệt duyên, không nghĩ tới người thứ nhất các nàng thấy vậy mà là Chu Hồng, hy vọng Chu Hồng đừng làm chuyện gì chọc nghệ sĩ nhà mình!

Chu Hồng xác thật không tính toán làm chuyện gì.

Làm một tuyển thủ 5G lên mạng lướt web, và là đối thủ của Thiệu Từ Tâm, Thiệu Từ Tâm có gió thổi cỏ lay gì, cô ta tuyệt đối là người thứ nhất biết đến.

Bởi vậy, cô biết Thiệu Từ Tâm là thiên kim tập đoàn Thiệu gia, cũng biết Thiệu Từ Tâm là vợ của Ôn Chi Hàn.

Trong lòng cô ta, hình tượng Thiệu Từ Tâm nghèo đến chưa hiểu việc đời tự sụp đổ, hiện tại Thiệu Từ Tâm đứng ở trước mặt cô ta là càng thêm không thể khinh thường.

Chỉ là cô ta vẫn là không có biện pháp cùng Thiệu Từ Tâm hoà thuận.

Thiệu Từ Tâm có tiền là sự thật, nhưng Thiệu Từ Tâm lúc trước đoạt nhân vật của bản thân cũng là sự thật, ai mà không ủy khuất cùng tổn thương lòng tự trọng chứ!

Tục ngữ nói, không thể khuất trước quyền lực, cô mới sẽ không bởi vì như vậy sẽ cùng Thiệu Từ Tâm xóa bỏ toàn bộ đâu, nhiều lắm về sau lực độ âm dương quái khí nhẹ một chút thôi.....

Sau đó cô ta nhìn thấy Thiệu Từ Tâm hất tóc một chút: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ?"

"?"

"Cái đồ không biết xấu hổ," Chu Hồng hai tay khoanh trước ngực, vênh váo tự đắc: "Tôi chỉ tùy tiện nhìn xem, cô dựa vào cái gì nói tôi là đang nhìn cô!"

Thiệu Từ Tâm: "Đương nhiên là do tôi không biết xấu hổ."

Chu Hồng: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Cùng với, mỹ mạo thật sự động lòng người của tôi."

Chu Hồng: "???"

Thiệu Từ Tâm: "Cô không được nhìn nữa, nếu lại nhìn thì cô cẩn thận vợ tôi đến tìm cô nha!"

Chu Hồng: "......"

Về chuyện được nước làm tới này, Chu Hồng cho rằng, Thiệu Từ Tâm chắc chắn đứng hai thì không ai đứng thứ nhất.

Cô ta cũng là không ngờ rằng Thiệu Từ Tâm có thể thẳng thắn tiếp nhận chuyện bản thân không biết xấu hổ, còn bày ra một chút tình cảm với Ôn Chi Hàn.

Không phải chỉ là vợ với chồng thôi sao, làm như người ta không có vậy!

"Hừ, lười phản ứng cô!"

Chu Hồng cao ngạo mà quay đầu, mang theo trợ lý đi rồi.

Lâm Mộc Mộc nhìn nhìn Chu Hồng rời đi, lại nhìn nhìn Thiệu Từ Tâm bình thản ung dung, yên lặng ở trong lòng giơ ngón tay cái lên.

Có lẽ, khả năng, chắc là...... Các nàng căn bản không cần lo lắng Thiệu Từ Tâm sẽ ở trong tay Chu Hồng ăn mệt?

......

Sau khi đọc xong kịch bản, trang điểm chụp ảnh, mỗi một phân đoạn đều lần lượt khởi động.

Điện ảnh tên là 《 tướng quân 》, Thiệu Từ Tâm sắm vai chính là nữ tướng quân, ngoài ra còn có vai tu thành chính quả.

Cho nên, tạo hình của nàng vừa phải ăn mặc chiến bào, dáng vẻ cầm kiếm uy phong lẫm liệt, vừa phải trang điểm thành Đôn Hoàng Bồ Tát, dáng vẻ tiên khí xuất trần.

Đạo diễn Long Tuệ đối với hai cái hoá trang này thập phần vừa lòng, đặc biệt là tạo hình Bồ Tát.

Nàng vê năm ngón tay, cầm chiếc thắt lưng đang rũ dài trên tay, nhíu mày mỉm cười, trong mắt nàng hiện lên một mảnh từ bi, khá giống với những bức ảnh tượng Phật mà họ đã chụp trước đó.

Weibo chính thức của《 tướng quân 》 theo thứ tự đăng tải ảnh tạo hình của các vị diễn viên cùng với những video ngắn.

Ảnh thứ nhất đó là Thiệu Từ Tâm tướng quân cùng Bồ Tát.

Sau khi đăng tải, nháy mắt đưa tới không ít sự chú ý của rất nhiều nhan khống.

[@ a, lại là tên ]: Cô ấy nhìn tôi cười! Bồ Tát, tôi không thể động, có thể tới độ tôi!

[@ liên minh mặt trận thất tình ]: Lầu trên đem quần áo mặc vào, người ta đã có vợ rồi 【 lồng gà.JPG】

[@ không có kỳ ngộ cô đơn ]: huhuhu vợ của tôi sao lại thành gia lập thất sớm như thế

[@ khi nào mới có thể phất nhanh ah ]: trong lúc nhất thời, đột nhiên không biết nên hâm mộ Ôn tổng hay là hâm mộ Tâm Tâm

Ôn Chi Hàn đương nhiên cũng nhìn đến đoạn video ngắn cùng ảnh tạo hình này.

Hiện tại vừa lúc cùng Lục Lan đi chùa miếu thắp hương bái Phật, vì Thiệu Từ Tâm phải đi xa nhà mà cầu phúc.

Mỗi lần Thiệu Từ Tâm đi xa nhà đóng phim, Lục Lan đều sẽ tới chùa miếu bái Phật.

Bà hy vọng trời cao có thể phù hộ con gái của bà bên ngoài bình bình an an, hết thảy thuận lợi, không bị thương.

Thiệu Từ Tâm biết đây là một mảnh tâm ý của bà ấy, cho nên khi đóng phim thường xuyên gọi điện thoại về nhà báo bình an.

Ôn Chi Hàn tắt đi thanh âm, click mở video.

Người trong video vẫn là người dễ nhìn thấy được trong đám đông, bất luận là hoá trang như thế nào đều có thể phù hợp.

Tạo hình Bồ Tát là được hoan nghênh nhất, mềm mại mang theo tiên khí, mỹ mà không tầm thường.

Đoạn cuối của video ngắn có một quả trứng màu.

Thiệu Từ Tâm hoá trang thành Bồ Tát, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía camera, rồi khẽ cười nhẹ

Trong phút chốc, giống như một đoá hoa nở rộ, cả căn phòng đều tràn ngập ánh sáng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Video kết thúc.

Màn hình đen như mực hiển thị phím phát lại.

Ôn Chi Hàn ngẩng đầu, trước mặt là một bức tượng Phật bằng đá cao lớn và linh thiêng.

Nhưng tại một khắc này, trong lòng cô có chút ngưng trọng, trong đầu bất giác hồi tưởng nụ cười vừa rồi nhìn thấy, một lần rồi lại một lần, lại nghĩ đến càng nhiều chuyện khác....

Cô đã mạo phạm Thần Phật.

"Mẹ," cô nhẹ giọng nói với Lục Lan: "Con ra ngoài chờ ngài."

......

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đến cuối tháng mười hai.

Thiệu Từ Tâm đã ở đoàn phim quay chụp ba tháng, khi nàng đến vẫn là mùa thu, hiện tại đã là mùa đông tuyết rơi dày đặc.

《 tướng quân 》 tiến độ quay chụp rất thuận lợi, Thiệu Từ Tâm cũng không có gặp chuyện gì trở ngại, cho dù có đối thủ là Chu Hồng ở.

Chu Hồng người này ít nhiều có điểm chừng mực.

Cô ta chỉ ở ngoài thời gian làm việc mà đảm nhiệm vai trò âm dương sư, sẽ không ở thời điểm đóng phim mà làm rối tung mọi thứ, chậm trễ thời gian của mọi người.

Thiệu Từ Tâm đối với điểm này rất yên tâm.

Ngoài ra, nàng còn nghe Lâm Mộc Mộc nói rằng Chu Hồng cùng chồng cô ta là Chu Dịch tham chương trình tạp kĩ vợ chồng, năm sau bắt đầu quay.

Nàng có linh cảm rằng, Chu Hồng muốn thể hiện tình cảm cho mọi người biết.

Bất quá cũng không sao, dù sao cũng không phải show trước mặt nàng, sẽ không làm nàng khó chịu.

Kết quả không quá hai ngày, Dung Nhã gọi điện thoại cho nàng nói rằng có một chương trình tạp kỹ vợ chồng, muốn mời nàng — cùng Ôn Chi Hàn.

Thiệu Từ Tâm: "......"

Mời Ôn đại tổng tài?

Hảo gia hỏa, hiện tại tổ tiết mục thật đúng là càng lúc càng lớn mật.