Không Nghĩ Tới Đi

Chương 38: Sinh nhật vui vẻ!



Ôn Chi Hàn đáp ứng, đây là điều Thiệu Từ Tâm không nghĩ tới.

Nàng gọi điện thoại cho Dung Nhã, trả lời tin tức này, sau đó đổi thành Dung Nhã không nghĩ tới.

"Ôn tổng nhà em thật sự đáp ứng rồi?" Trong điện thoại, Dung Nhã luôn mãi xác nhận.

"Đáp ứng rồi." Thiệu Từ Tâm nói.

"Chậc chậc, em cũng giỏi khuyên người......" Dung Nhã phát ra cảm khái thanh âm.

"Không phải em khuyên," Thiệu Từ Tâm không ôm công lao, nhưng nhớ tới giống như cùng chính mình nói qua cũng có quan hệ, ngược lại nói, "Được rồi mặc kệ ai khuyên, dù sao chị nói với bên tổ chương trình kia, chị ấy muốn đích thân nói chuyện chuyện hợp đồng."

"Nhớ kỹ á, nếu không hài lòng, chúng ta có thể không tham gia."

"Được được được" Dung Nhã nói, "Chị đây lập tức nói cho bọn họ, để cho bọn họ cùng Ôn tổng nhà em thương lượng."

"Ò, cúp nha."

Trò chuyện bỏ dở. Buông di động.

Thiệu Từ Tâm cúi đầu nhìn Ôn Chi Hàn lặng im không nói.

"Em nói rồi, dựa vào tính tích cực của tổ chương trình, nhanh nhất là đêm nay, muộn nhất là ngày mai bọn họ sẽ tới tìm chị."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng gật đầu, vững vàng lại bình tĩnh.

Thiệu Từ Tâm đối với cô hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn không lo lắng chuyện hợp đồng sẽ bị hố.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, nàng phát hiện, Ôn tổng chúng ta chính là một vương giả ra điều kiện, ai cũng đừng nghĩ thiết bẫy rập cho cô.

"Không có việc gì, em đây đi tắm rửa."

"Từ Tâm." Ôn Chi Hàn bỗng nhiên gọi nàng.

Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân, quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Ôn Chi Hàn: "Tại sao lúc trước em từ chối bọn họ?"

Thiệu Từ Tâm mới vừa nói cự tuyệt, lần này khẳng định không phải lần đầu mời.

Thiệu Từ Tâm nói một cách rất đương nhiên: "Em nói chị không có thời gian á, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Nghĩ nghĩ, cúi người xuống, ghé vào trên bàn, phóng thấp tư thái: "Em có phải không nên chưa được sự đồng ý của chị mà đã giúp chị ra quyết định hay không? Ngượng ngùng ạ......"

Thiệu Từ Tâm nhịn không được giải thích nói: "Em chỉ là cảm thấy quy củ trước màn ảnh quá nhiều, chị cũng không phải người trong giới nên không cần thiết phải tuân thủ này đó quy củ. Vả lại, chị là một đại tổng tài, phải bận việc nhiều như vậy làm sao có thời giờ ứng phó mấy chuyện này đúng không?"

"Tuy nói có thể ở thời gian nghỉ ngơi của chị quay chụp, nhưng đó là thời gian nghỉ ngơi của chị, chiếm dụng không phải đồng nghĩa là kéo chị tăng ca sao? Cho nên em dứt khoát cự tuyệt."

"Nếu là chị đối với mấy chuyện này có hứng thú, về sau em đều sẽ tới tìm chị thương lượng, được không?"

Tự biết đuối lý, nàng cụp mi rũ mắt mà nhìn cô, ánh mắt long lanh, giống một chú cún nhỏ ngoan ngoãn.

Ôn Chi Hàn mặt mày đầy ôn nhu, không có một tia tức giận.

"Chị không có trách em" cô bất giác vươn tay, ôn nhu chạm đến khuôn mặt Thiệu Từ Tâm, giống như trấn an: "En có thể thay chị ra quyết định, em có suy tính của em, chị tin tưởng em."

"Đương nhiên, em cũng có thể tới hỏi chị, cùng chị thương lượng, dù sao chúng ta kết hôn chính là nhất thể, không phải sao?"

Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.

Lời này nàng đã từng cầm lấy đối phó Ôn Úc, không nghĩ tới Bồ Tát có thể học và sử dụng nó đến linh hoạt như vậy.

Nhưng thấy Bồ Tát không ngại, nàng cũng liền an tâm rồi.

Nắm lấy cái tay kia, Thiệu Từ Tâm trịnh trọng nói: "Chị yên tâm, về sau em đều sẽ tìm chị thương lượng, mọi người có tiền cùng nhau kiếm, cùng có lợi, hợp tác cùng phát triển!"

Ôn Chi Hàn bị lời này chọc cười, đáy mắt mang theo ý cười: "Được, cứ quyết định vậy đi."

"Dạ dạ. Lần này em thật sự phải đi tắm rửa."

"Đi đi."

Cửa phòng vệ sinh khép lại.

Trong phòng dư lại Ôn Chi Hàn một người ngồi ở tại chỗ.

Tiếng nước vang lên, bốn phía tĩnh đến cực kỳ.

Cô cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà ngồi một hồi, mãi đến đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn đánh gãy suy nghĩ của cô.

Là tin nhắn của thư ký.

Theo lời Thiệu Từ Tâm nói, là tổ chương trình tích cực tới.

Cô nhập số điện thoại người phụ trách chương trình, chủ động gọi qua.

Khi người phụ trách nhận được điện thoại của cô, vui mừng khôn xiết.

Đây là sự kết hợp vợ vợ không thể nghĩ tới nhất và được mong đợi nhất hiện tại, nếu có thể lay động Ôn Chi Hàn tham gia chương trình...... Ratings còn không phải dễ như trở bàn tay sao!

Hai bên ôn hòa mà chào hỏi.

Ôn Chi Hàn mở đầu trước, nhưng lấy Thiệu Từ Tâm làm điểm xuất phát.

Cô cầm di động đứng ở trước cửa sổ, giọng điệu nhẹ như gió, mềm đến mức như là có thể thổi vào lòng người: "Lúc trước Từ Tâm nhà tôi từ chối lời mời, xác thật là bởi vì tôi không có thời gian, thật sự xin lỗi."

Người phụ trách có chút bất ngờ.

Ban đầu bởi vì tin tức Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn rất ít, rất nhiều người ngầm suy đoán hôn nhân của hai người chỉ là một cuộc giao dịch, không phải là tình yêu thật sự.

Tổ chương trình ban đầu cũng có người cho rằng như vậy

Sau khi Thiệu Từ Tâm từ chối, suy đoán này liền truyền lưu đến càng rộng, không ít người thậm chí cảm thấy lời từ chối này khả năng chính là Thiệu Từ Tâm tự mình ra quyết định.

Bởi vì nàng cùng Ôn Chi Hàn là giao dịch thương nghiệp, ngày thường cũng không lui tới, công việc không quấy rầy lẫn nhau, cho nên Ôn Chi Hàn đối với việc này cũng không hứng thú.

Nếu có hứng thú, cũng sẽ không cùng nàng diễn kịch tham gia chương trình.

Giao dịch thương nghiệp, không cần thiết làm nhiều việc như vậy.

Mãi đến cái hot search nhỏ kia xuất hiện.

Tổ chương trình bọn họ quyết định thử lại một lần nữa.

Thật thật giả giả có quan hệ gì? Chỉ cần các nàng dám lên chương trình, bọn họ liền dám chụp.

Nếu là giả, tham gia chương trình cũng có thể diễn đến giống thật, cũng là bản lĩnh của các nàng, ratings quan trọng nhất!

Vì thế bọn họ gửi lời mời lần thứ hai.

Trăm triệu không nghĩ tới lúc này lại thành công.

Trăm triệu không nghĩ tới, Ôn Chi Hàn thật sự sẽ xưng hô với Thiệu Từ Tâm thân mật như vậy.

Chuyện này không có khả năng là giả đi......

Người phụ trách phục hồi tinh thần lại, cách điện thoại đều cảm giác chính mình bị ném cẩu lương: "À, không sao không sao, là chúng tôi mạo muội quấy rầy trước!"

Hắn thật cẩn thận hỏi: "Vậy Ôn tổng ngài hiện tại có thời gian sao?"

Ôn Chi Hàn hơi cười: "Trước nói chuyện điều kiện đi."

"Điều kiện bàn tốt, thời gian liền có."

......

Ngày hôm sau.

Thiệu Từ Tâm tiếp tục dậy sớm, ăn bữa sáng, chuẩn bị trang điểm trước khi ra cửa.

Bất quá hôm nay nàng thực hoang mang.

Nhìn người đối diện ăn cái gì mà ăn đến thong thả ung dung như thế, nàng không nhịn được mở miệng nói: "Hôm nay chị không phải ra cửa làm việc mà? Vì sao còn dậy sớm như vậy?"

Ôn Chi Hàn bình tĩnh mà uống một ngụm sữa bò, ăn một viên xíu mại.

"Ăn bữa sáng."

Thiệu Từ Tâm: "......"

Sinh hoạt thật khoẻ mạnh ha.

Nếu là nàng, nàng trực tiếp ngủ đến giữa trưa!

Bữa sáng? Dù sao đều là ăn, cùng cơm trưa dồn lại ăn là được rồi.

Thiệu Từ Tâm ra cửa trước, vừa khéo gặp gỡ Quan Nghiên.

Chỉ thấy trong tay đối phương cầm một cái lọ rỗng nhỏ sạch sẽ, không biết tính toán dùng để làm cái gì.

"Trợ lý Quan, sớm." Thiệu Từ Tâm hướng Quan Nghiên chào hỏi: "Trong tay cô cầm cái gì? Đưa cho Ôn tổng?"

"Phu nhân sớm."

Quan Nghiên cúi đầu nhìn nhìn đồ vật trong tay mình, ngẩng đầu.

"Lọ thủy tinh, Ôn tổng kêu tôi mua."

Thiệu Từ Tâm thuận miệng hỏi nhiều câu: "Chị ấy muốn làm cái gì?"

Quan Nghiên thành thật nói: "Không biết."

Thiệu Từ Tâm: "À......"

Dù sao cũng là chuyện của chị ấy, mình tò mò như vậy nhiều làm cái gì?

Nghĩ như vậy, lòng hiếu kỳ của Thiệu Từ Tâm giây lát lướt qua, cùng Lâm Mộc Mộc đi vào thang máy.

Dọc theo đường đi, Lâm Mộc Mộc còn ở bên cạnh nàng hứng thú bừng bừng mà bát quái, sự nhiệt tình đó sắp bắt kịp với bài trắc nghiệm khảo sát.

"Từ Tâm, em nghe trợ lý Quan nói các nàng còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày, vậy Ôn tổng không phải muốn cùng chị ở thêm vài ngày sao?"

"Ở thì ở thôi, phòng chị lớn như vậy, giường cũng lớn như vậy, tùy tiện chị ấy ngủ, cũng không chật chội."

"Vậy chị cùng Ôn tổng ở chung một chỗ, có quen không?"

"Quen chứ, có cái gì không quen?"

"Cùng cô ấy ngốc tại một chỗ cảm giác thế nào?"

"Khá tốt, rất thoải mái, lần sau tự em thử xem sẽ biết."

Lâm Mộc Mộc vừa nghe lời này, cuống quít phủi sạch quan hệ, lắc đầu xua tay: "Không muốn không muốn, em lại không phải vợ cô ấy, cũng không thể cùng cô ấy ngốc tại một chỗ."

Thiệu Từ Tâm thấy cô nàng phản ứng như vậy, tức khắc buồn cười.

"Làm gì phản ứng lớn như vậy, nói như bọn chị là thật vậy."

"Sao vậy, chị còn có thể ăn giấm của em à?"

Lâm Mộc Mộc khuôn mặt nhỏ đứng đứng đắn đắn: "Giả cũng không được, hai người không phải còn diễn sao. Nếu là một trong hai người cùng người khác đơn độc ở chung, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng diễn xuất của hai người."

Mười phần vì nàng suy nghĩ.

Thiệu Từ Tâm ý cười càng sâu, khen một câu: "Mộc Mộc em cũng quá đáng yêu."

Lâm Mộc Mộc gật gật đầu.

Bạn gái nàng cũng nói như vậy.

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.

Hai người đồng loạt đi ra thang máy.

Đúng lúc này, di động Thiệu Từ Tâm đột nhiên vang lên chuông báo thức.

Nàng đầy đầu mờ mịt mà lấy di động ra.

Gặp quỷ, nàng khi nào đặt cái đồng hồ báo thức này?

Mở ra vừa thấy — ghi chú nhắc nhở.

Ngày mai là sinh nhật Ôn Chi Hàn.

Nàng ngây ngẩn cả người.

Đúng nha, nàng thiếu chút nữa liền quên sinh nhật Ôn Chi Hàn.

Nàng không tự giác quay đầu lại nhìn thang máy, dường như làm vậy có thể thấy Ôn Chi Hàn.

"Làm sao vậy?" Lâm Mộc Mộc nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn thang máy, tò mò hỏi: "Làm rơi cái gì sao? Em đây đi lên lấy ngay."

Thiệu Từ Tâm hoàn hồn: "Không sao, đi thôi."

Nàng lại đặt một cái báo thức 0h.

Vừa lúc Ôn Chi Hàn cũng ở chỗ này, chính miệng nói chúc mừng sinh nhật, nhất định có thể cho Ôn Chi Hàn một bất ngờ!

...

Buổi tối, 23h40.

Ôn Chi Hàn khép lại laptop, tháo mắt kính, xoa xoa giữa mày.

Cô cầm lấy ly nước, bên cạnh cốc nước có một cái lọ nhỏ, bên trong đặt mấy viên chocolate mà Thiệu Từ Tâm đưa.

Đúng lúc này, Thiệu Từ Tâm gửi tin nhắn tới.

[ Từ Tâm ]: Bồ Tát, ngài ngủ chưa? Có buồn ngủ không?

[ Ôn Chi Hàn ]: Tạm thời không có, làm sao vậy?

[ Ôn Chi Hàn ]: Em còn chưa có kết thúc công việc sao?

[ Từ Tâm ]: Nhanh lắm em sắp xong rồi

[ Từ Tâm ]: Không có gì, chỉ là muốn hỏi chị một chút là xử lý công việc có đói bụng không, có muốn ăn chút bữa ăn khuya hay không, em có thể tiện đường mang về

Suốt một buổi tối này đều xử lý công việc, hiện tại làm xong, được Thiệu Từ Tâm hỏi như vậy, thế nhưng thật sự có vài phần cảm giác đói.

Nhưng......

[ Ôn Chi Hàn ]: Một mình chị ăn?

Ở cùng một chỗ, cũng không thể cô ăn mà nàng nhìn, để cho nàng thèm đâu nhỉ?

[ Từ Tâm ]: Đương nhiên không phải

[ Từ Tâm ]: Đêm nay bổn đại minh tinh xinh đẹp như hoa có thể cùng chị ăn

Ôn Chi Hàn đáp ứng rồi.

[ Từ Tâm ]: Được rồi, vậy chị chờ em trở lại nha!

[ Từ Tâm ]: Tuy rằng em cũng không biết cụ thể khi nào có thể trở về, nhưng trước 0h em khẳng định trở về, chờ em!

[ Ôn Chi Hàn ]: Được

Buông di động, Ôn Chi Hàn đứng ở trước cửa sổ lẳng lặng mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Ánh trăng mềm mại lặng lẽ lướt qua lông mày của cô, đường nét uyển chuyển trở nên mềm mại lạ thường.

Nhớ tới những lời đối thoại đó, cô liền nhịn không được cười.

Khó có được Thiệu Từ Tâm chủ động ăn bữa khuya, phỏng chừng hôm nay thật sự khiến nàng đói lả.

Bà Ôn của chị đóng phim cũng thực vất vả nhỉ.....

Nghĩ vậy, cô nhớ tới mình chưa có đến phim trường xem Thiệu Từ Tâm đóng phim, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào dự định ngày mai đi xem.

Nếu bà Ôn của cô ngày mai có suất diễn.....

Đợi mười tới phút, ngoài cửa phòng rốt cuộc truyền đến một tiếng "Tích".

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn lại, liền thấy Thiệu Từ Tâm mở cửa phòng, sau đó quay người đi, đi lùi lại, trong tay còn cầm thứ gì đó, lén lút, như là đang giấu cái gì.

"?"

Ôn Chi Hàn: "Từ Tâm, em đang làm cái gì?"

"Đợi lát nữa chị sẽ biết, không được lại đây nha." Thiệu Từ Tâm vội vàng đáp lại.

Nàng đóng cửa phòng, thay đổi tay cầm thứ gì đó, sau đó lấy di động ra xem thời gian, tiếp theo cứ như vậy mà đứng ở cửa bất động.

Đèn huyền quang chiếu vào người nàng, khiến nàng giống như một học sinh bị phạt đứng.

Ôn Chi Hàn tức khắc không thể hiểu được, cũng thật sự đứng không nhúc nhích.

Chỉ là nhìn nàng mặc áo lông vũ thật dày đứng ở cửa "Phạt đứng", thế nhưng vừa có chút đáng yêu, lại vừa buồn cười.

Cái trò chơi người gỗ không được nhúc nhích này vẫn luôn diễn ra đến khi chuông báo di động Thiệu Từ Tâm vang lên.

Cơ hồ là đang đợi thời gian, Thiệu Từ Tâm xoay người lại, vui vẻ vô cùng mà vươn hai tay, hai tay xách bánh kem nhỏ cùng nướng BBQ: "Ôn Chi Hàn, sinh nhật vui vẻ!"

Ôn Chi Hàn ngây ngẩn cả người.

Thiệu Từ Tâm mi mắt cong cong: "Chúc Ôn tổng xinh đẹp của chúng ta vạn sự thuận lợi, muốn cái gì sẽ có cái đó!"

Ôn Chi Hàn chậm chạp mà phản ứng lại, chần chờ nói: "...... Em là vì chúc mừng sinh nhật cho chị?"

Thiệu Từ Tâm đem khăn quàng cổ vướng bận kéo kéo, rộng rãi nói: "Đúng vậy!"

Ôn Chi Hàn lại giật mình, chân mày bởi vì phần bất ngờ này, dần dần ôn nhu xuống: "Cảm ơn em."

Tuy rằng cô không thiếu người chúc mừng sinh nhật vui vẻ, nhưng cũng không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm sẽ nhớ rõ, còn nguyện ý xả thân, bỏ qua việc quản lý cân nặng mà cùng cô ăn bữa khuya.

Thiệu Từ Tâm tháo khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác, mang theo một thân sương lạnh vào phòng, nhưng tươi cười lại so với ánh nắng còn xán lạn hơn.

Nàng đem đồ ăn đặt lên bàn: "Không cần nói cảm ơn, đây đều là việc em nên làm."

"Mau tới đây, em chuẩn bị bánh kem, sợ chị ăn ngán, còn mua chút nướng BBQ."

"Nếu là chị muốn cùng mọi người ăn mừng sinh nhật, ngày mai chúng ta đặt bánh kem lớn hơn nữa, cùng mọi người chia nhau ăn. Chị là thọ tinh*, muốn thế nào đều có thể."

*Nhân vật chính, chủ nhân của ngày sinh nhật.

Ôn Chi Hàn mang ý cười muốn giấu cũng giấu không được: "Hai người chúc mừng là đủ rồi, không cần đi quấy rầy nhân viên công tác, chị cũng thích thanh tĩnh một chút."

Thiệu Từ Tâm gật đầu, tiếp theo lại từ trong túi xách lấy ra một hộp quà màu đen thanh nhã.

"Đây, quà sinh nhật của chị."

"Lúc trước em cho rằng sinh nhật chị chúng ta không thể gặp nhau, vốn dĩ là dự định ngày mai nhờ người đưa đến chỗ chị."

Ôn Chi Hàn cười khẽ: "Chị có thể mở ra không?"

Thiệu Từ Tâm không sao cả nói: "Có thể ạ, tùy tiện chị."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng mở hộp, chỉ thấy bên trong đặt một cái lắc tay màu bạc, kiểu dáng rất độc đáo, cô từ trước chưa từng thấy qua.

Thiệu Từ Tâm nói: "Đây là em tìm người làm riêng, bảo đảm độc nhất vô nhị, hy vọng chị có thể thích."

Lắc tay này kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong, vẫn luôn đặt trong tiệm ở Phụng thành, chỉ chờ ngày mai đưa đến tay Ôn Chi Hàn.

Trăm triệu không nghĩ tới Ôn Chi Hàn lại tới nơi này công tác, vì thế hôm nay nàng lại vội vội vàng vàng nhờ người đưa lại đây.

Ôn Chi Hàn chân mày mềm nhẹ như nước: "Chị rất thích."

Đây là món quà đầu tiên cô nhận được, cũng là món quà tuyệt nhất.

Thấy thọ tinh nói thích, tâm tình vẫn luôn căng thẳng của Thiệu Từ Tâm rốt cuộc cũng thả lỏng.

Nàng đem Ôn Chi Hàn ấn ở ghế trên, lấy ra tinh thần vì thọ tinh phục vụ, xắn tay áo, lại bưng trà rót nước, lại dọn xong nướng BBQ, lại lấy ra bánh kem châm nến, nói cái gì cũng không cho thọ tinh động thủ.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới ngồi xuống.

Ôn Chi Hàn thấy nàng bận trước bận sau, nhoẻn miệng cười, lại nói tiếng cảm ơn.

Thiệu Từ Tâm liên tục xua tay: "Hôm nay là sinh nhật của chị, không được cùng em nói cảm ơn."

Ôn Chi Hàn ôn nhu cười nói: "Chị đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Bánh kem không lớn, nhưng hai người các nàng vốn dĩ ăn không nhiều, như vậy vừa đủ.

Tầm mắt tối tăm, ánh nến chiếu rọi khuôn mặt hai người, ánh lửa vàng cam, không khí ôn hòa gãi đúng chỗ ngứa.

Thiệu Từ Tâm lại cảm thấy còn chưa đủ.

Lúc này như thế nào có thể thiếu khúc ca sinh nhật vui vẻ chứ?

Nàng lập tức nhiệt tình vì thọ tinh Ôn Chi Hàn, mở liveshow tại chỗ!

Ôn Chi Hàn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

Giai điệu khúc ca chúc mừng sinh nhật của Thiệu Từ Tâm hình như không giống với giai điệu mà cô biết.

Âm điệu của Thiệu Từ Tâm tựa hồ ở tại đây nhưng lại tựa hồ không phải, làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn không thể nắm bắt được.

Tuy là như thế, cô vẫn là mỉm cười nghe xong âm điệu cuối cùng căn bản không biết ở nơi nào, rồi sau đó thử thăm dò hỏi một câu: "Từ Tâm à, em vừa mới là đang hát khúc ca sinh nhật vui vẻ sao?"

"Đúng vậy."

"Là khúc ca mà mọi người đều biết sao?"

"Đúng rồi."

"......"

Ôn Chi Hàn ôn ôn nhu nhu mà cười hỏi: "Vậy có phải hay không...... Có chút lạc nhịp?"

Không khí trầm mặc quỷ dị trong một cái chớp mắt.

Tiếp theo, ngũ âm không được đầy đủ nhưng là da mặt đủ dày, người nào đó họ Thiệu mở miệng nói: "Nói hươu nói vượn, mỹ nữ hát sao có thể kêu là lạc nhịp!"

Ôn Chi Hàn: "...... Vậy thì nên kêu là?"

Thiệu Từ Tâm: "Soạn nhạc lại một lần nữa."

Ôn Chi Hàn: "......"

Hay cho câu soạn nhạc lại một lần nữa, không hổ là em Thiệu Từ Tâm.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày một câu cợt nhả, mami không bao giờ nghĩ ngươi hoa hòe loè loẹt, nhưng người khác thì coá!