Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 217: Chờ anh



Lê Anh Dũng nhìn ra suy nghĩ của Trương Gia Huy, hất cằm, lạnh lẽo nói: " Không phải cho em ấy, mà là cho cậu đó, ăn xong rồi về bệnh viện với anh. "

Lê Anh Thi cưỡng ép mở mí mắt buồn ngủ, mơ hồ hỏi: " Anh chưa ăn sao? "

" Mới có bốn ngày bốn đêm chưa ăn thôi. " Lê Anh Dũng cười nhạt, ngồi trên ghế sofa đơn nhìn anh, gác cổ chân trên đầu gối: " Trương Gia Huy, anh đây không cảng cậu đi tìm đường chết đâu. Vừa hay, sáng nay anh có đi qua Hòa An Đường, ở đó có hàng mới nhập về đó. "

Lê Anh Thi khó hiểu quay đầu nhìn, cô vừa phải chống chọi với cơn buồn ngủ mảnh liệt, cô cũng vừa nghỉ đến Hòa An Đường này lại là nơi nào nữa đây.

…----------------…

Lê Anh Dũng nhìn em gái nhỏ của mình đang ngây ngốc không biết giải thích gì: " … "

Bé con, có phải em ngủ lâu quá rồi nên đầu óc không được minh mẫn phải không. Sau trước giờ anh ba không nhớ lầm thì bà bầu sinh con xong mới ngốc mà.

Với lại tên Hòa An Đường này nằm ở Pháp nơi em sống gần một năm nay đó, chẳng lẽ em không nghe quen sau.

Lê Anh Dũng câm lặng nhìn em gái nhỏ của anh, liếc Viên Hoa bảo: " Cô giải thích với em ấy đi. "

Viên Hoa đứng bên cạnh cũng bị trúng đạn, hắng giọng: " Mợ cả…Hòa An Đường… Hòa An Đường là nơi mua bán đồ tang lễ. "

Lê Anh Thi nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn đi, đưa mắt nai lạnh nhìn anh ba Lê Anh Dũng của mình: " Mang cơm lên đây. "

Lê Anh Dũng đanh mặt khi bị em gái ghét bỏ: Hừ!!! Anh đúng là người số khổ mà. Có mình muốn bảo vệ em gái lại bị em gái ghét bỏ.

Không vui nha.

Đã vậy người cướp mất em gái anh không ai khác lại là tên mặt lạnh kia.

Càng nghĩ càng tức mà…

Sâu trong đáy mắt của anh lại nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng hai người họ cũng đã gặp lại rồi.

Hai con người này yêu thương nhau đến tận cùng, dù bản thân mình có bao nhiêu vết thương đến cuối cùng lại ôm lấy nhau để sửi ấm.

Đúng thật là hết cách với bọn họ.

Rốt cuộc là tình cảm của cả hai dành cho nhau là gì mà để em gái anh phải trả giá như thế, đồng thời Trương Gia Huy anh không cần cả mạng sống chỉ đợi cô tỉnh dậy để chờ một câu nói tha thứ từ cô thôi?

Anh thật sự rất muốn biết đó.

Lê Anh Dũng không thể lĩnh hội được, cũng không thể nào thấu hiểu được tình cảm của cả hai dành tặng cho nhau.

Mấy ngày liền Trương Gia Huy không ăn không uống nhưng anh vẫn dùng bữa rất thông thả, thậm chí khiến Lê Anh Dũng có thể nhìn thấu được khả năng là anh đang cố ý kéo dài thời gian.

Không lâu sau, anh ăn đã hơn được một nửa chén cháo, Lê Anh Thi siết túi chườm đá, nghiêng đầu dựa vào vai của anh, chậm rãi nói: " Ông xã, tắm rồi hẳng đi. "

Trên người anh toàn nồng nặc mùi thuốc lá, áo sơ mi mà anh đang mặc cũng không biết đã bao lâu, giờ nhăn nhúm đầy nếp nhăn hết rồi.

Trương Gia Huy ở Kinh Thành (Kinh Đô, Bắc Kinh đều là tên viết tắt của Kinh Thành) kêu ngạo như vậy, quần áo lúc ra ngoài đều thẳng thốm mà giờ đây anh lại không màng đến hình tượng bản thân.

Cô nhìn anh như vậy trong lòng nhói lên từng hồi, cô đau lòng vì anh.

Một tiếng sau, Trương Gia Huy quấn khăn tắm đi ra ngoài, thấy cô ngồi trên ghế gật gà gật gù đi đến ôm chầm lấy cô từ phía sau, anh ôm cô quyến luyến không muốn rời: " Bé con, chờ anh quay lại… "

" Được. " Lê Anh Thi ngã người nằm vào trong lòng ngực anh, hơi thở quanh chóp mũi cô lúc này toàn bộ đều là hương sữa tắm và nước ấm trên người anh: " Ông xã, em chờ anh. "

Họ biết rõ, con đường chữa bệnh này của họ sẽ rất dài và vô cùng khó khăn, nhưng không còn cách nào khác.

Nếu không phải vì anh, cô sẽ không gặp phải kiếp nạn này.

Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hỏm cổ cô, anh im lặng rất lâu thấp giọng hỏi: " Bé con, em có hận anh không? "

Nếu không phải vì anh, cuộc sống của cô vẫn sẽ vui vẻ, an nhiên và tùy hứng.

Nhưng không đợi Lê Anh Thi trả lời, Trương Gia Huy khẽ khàng cuối xuống ngậm lấy môi cô ngăn lại, mút mấy cái rồi buông đôi môi đỏ mọng của cô ra: " Chờ anh. "

Đến cuối cùng, anh vẫn không dám nghe đáp án từ cô, anh nhanh chân rời đi.

Từ hôm đó trở đi, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy đều phải chống chọi với bệnh tình của bản thân, ở nơi mà đối phương không ai nhìn thấy được.

Bệnh viện tư nhân ở Pháp đã cho mời rất nhiều chuyên gia bác sĩ đến khám và chữa bệnh cho anh, họ cùng nhau tính toán thảo luận kế hoạch chữa trị cho Trương Gia Huy.

Mỗi ngày ở trang viên của Hồ Tiên Nhi, Lê Anh Thi đều cầm túi chườm đá, chỉnh mười hai đồng hồ báo thức trong điện thoại.

Cứ cách hai tiếng, đồng hồ treo điện thoại cô sẽ báo thức một lần, mặc kệ là ngày hay đêm.

Cô không dám ngủ say, sợ rằng ngủ say sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.



Chớp mắt, còn năm ngày nữa là tới Tết Tây.

Ở Pháp không giống như ở nước Hoa, người dân ở đây đều yêu chuộng Tết Tây hơn Tết Nguyên Đán, nhưng vì ở đây đông dân và người bản địa nên họ đều rất nôn nóng đón Tết Tây.

Buổi sáng, Lê Anh Thi ngồi bên hồ bơi câu cá ở sân sau, cầm túi chườm đá, nét mặt không chút gợn sóng.

Cô giờ đây đã đi lại tự nhiên hơn, gương mặt hồng hào hơn cả tuần qua, nhưng dường như tâm trạng của cô vẫn có chút nặng nề.

Ngoài viện, Viên Hoa chậm rãi đi đến bưng đĩa dâu tây mà Lê Anh Thi thích ăn nhất, nhỏ giọng gọi cô: " Mợ cả, mợ muốn ăn ít trái cây không? "

Dường như Lê Anh Thi không nghe thấy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hồ cá mà thất thần, không biết cô đang nghỉ gì.

Viên Hoa để đĩa trái cây xuống bàn, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ cô tỉnh táo lại.

Dạo này Lê Anh Thi thường rất hay ngẩn người rất lâu. Dù cho sức khỏe của cô có chuyển biến tốt đến đâu nhưng trạng thái tinh thần của cô lại rất xa sút.

Cô không dám ngủ lâu, cộng thêm việc trầm cảm khi mang thai dẫn đến việc cô sống rất khổ sở.

Không lâu sau, Lê Anh Thi đặt ngón tay lên môi hà hơi, túi chườm đá đã tang, đầu ngón tay lạnh đến tê dại.

" Viên Hoa…" Cô khẽ hỏi: " Tối nay cô rảnh không? "

Hôm nay là giao thừa, nhà nhà đoàn viên nghênh đón năm mới.

Cô nhớ anh rồi.

Viên Hoa nghiên người, ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Lê Anh Thi: " Mợ cả, tôi rảnh sao thế? "