Không Phải Stockholm

Chương 4: Hôn (Hơi h)



Chuyện này như bọt nước khuấy động chỉ giới hạn trong thời điểm đó.

Trải qua một ngày cuối tuần, ngày thứ 2 sau giờ học, Chu Vũ bị ép kéo lên xe.

Ở trên xe, Hàn An Nam đưa ngón tay vuốt ve môi cô, hỏi: "Còn có ai hôn môi cậu không?"

Chu Vũ nói: "Có."

Hàn An Nam lại tiếp tục vuốt ve, sau đó hôn lên.

Những ngày này họ luôn ngồi cùng bàn, nhưng không có tiếp xúc thân thể, cho dù có cũng không có thân mật như vậy.

Chu Vũ không biết Hàn An Nam đang nghĩ gì, cô không có năng lượng để tìm hiểu tâm lý của một kẻ điên, chỉ lãng phí thời gian.

Nếu như hỏi Chu Vũ có cảm giác gì với nụ hôn này, đại khái là sẽ rất ghê tởm, trong miệng có một cái đầu lưỡi không thuộc về mình đang khuấy động, đương nhiên là ghê tởm rồi.

Đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, hơi thở của cô và Hàn An Nam quấn lấy nhau. Chu Vũ muốn cắn mạnh xuống, nhưng lại lo lắng bị ăn miếng trả miếng.

"Đây là trả thù." Hàn An Nam nói.

Chu Vũ lại bị hắn kéo đến cái tầng hầm ngầm kia.

Tầng hầm ngầm còn có một người khác. Là nam sinh bị Chu Vũ cưỡng hôn, bị bịt mắt bịt miệng, tứ chi bị trói sau lưng. Cậu ta nghe thấy có tiếng người tới, phát ra tiếng ô ô.

"Tôi muốn giết cậu ta." Hàn An Nam tuyên bố với cô.

Nam sinh giãy dụa kịch liệt.

Chu Vũ nhíu mày không đáp. Có lẽ việc xử tử người này trước mặt Chu Vũ sẽ khiến Hàn An Nam cảm thấy phấn khích nhưng Chu Vũ không muốn chứng kiến hiện trường giết người.

Cô sẽ nôn.

Hàn An Nam buông tay ra, Chu Vũ ngồi dưới đất xoa cánh tay phát đau.

Hàn An Nam bỗng nhiên lại thay đổi: "Hay cậu đến giết cậu ta?"

Hắn hứng thú bừng bừng mà nói.

"Tôi không muốn."

"Người chết ở tầng hầm của tôi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ, mọi trách nhiệm đều thuộc về tôi, cậu chỉ cần làm là được, bất cứ điều gì cũng có thể, siết chặt bằng dây thừng, đâm bằng dao, thiêu cháy, sử dụng điện..."

Ánh mắt căm ghét của Chu Vũ khiến Hàn An Nam dừng lại, hắn nghiêng đầu hỏi cô: "Cậu rất ghét sao?"

"Làm gì có ai thích giết người?" Chu Vũ nói: "Tôi cũng không phải bị thần kinh."

"Cậu nên nói sớm một chút." Hàn An Nam gãi đầu. "Thật sự nên nói sớm một chút."

Chu Vũ bị đưa ra khỏi tầng hầm.

Thì ra là thế. Cô nghĩ thầm. Hóa ra Hàn An Nam nghĩ rằng cô cũng chống đối xã hội như hắn, vì vậy hắn mới cố chấp với cô như vậy. Hiện giờ loại ảo tưởng này bị đánh tan, cô không biết mọi thứ sẽ thay đổi tốt hay xấu.

Cô hy vọng là vế trước.

Tối hôm đó, Chu Vũ bị bắt phải ở lại, cô gọi cho cha mẹ, nói rằng cô đang ở nhà bạn cùng lớp.

Cha mẹ nói: "Sao sinh nhật cũng không về? Đã chuẩn bị bánh kem cho con rồi."

Chu Vũ mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Mấy ngày nay quá mệt mỏi, khiến cô không nhớ những việc này nữa.

Sau đó Hàn An Nam mang bánh kem vào phòng, chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Đó là một chiếc bánh hình tròn nhỏ không phù hợp với phong cách của hắn, trên đó có một ngọn nến cắm ở giữa.

"Tôi làm." Hàn An Nam nói.

Mấy tiếng trước, hắn đi học làm bánh kem.

Trước khi cắt bánh, hắn kéo Chu Vũ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó ước nguyện rồi thổi nến.

"Hôm nay là sinh nhật cậu, kết quả cậu lại không thích món quà ban đầu tôi đã chuẩn bị." Hàn An Nam hối tiếc nói, "Nên phải thay đổi."

Bánh kem hoặc là mạng người, ở trong mắt hắn đều chẳng khác nhau.

Chu Vũ không thể không ăn bánh kem. Hương vị rất bình thường, quá mức bình thường.

Hàn An Nam lau đi kem dính trên khóe miệng cô. Chu Vũ dùng khóe mắt đánh giá vẻ mặt của hắn, cũng quá mức bình thường.

Hắn chưa bao giờ biểu hiện phóng đại như kẻ giết người biến thái trong phim truyền hình. Hắn thích cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười đó rất rạng rỡ. Chu Vũ vẫn luôn nghi ngờ rốt cuộc hắn có thể đạt được cảm giác thỏa mãn từ việc ngược đãi người khác hay không.

Chắc chắn là có, nếu không sẽ có ai tốn công vô ích đi làm những chuyện đó?

"Tôi lại muốn hôn cậu." Giọng Hàn An Nam khàn khàn nói: "Nhưng không được, chúng ta còn chưa phải người yêu."

"Cho nên, cậu định khi nào đồng ý sự theo đuổi của tôi?" Hắn hỏi.

Chu Vũ sẽ không đồng ý.

Hiện giờ bọn họ vẫn còn trong giai đoạn đầu tiên. Chu Vũ không muốn đẩy nhanh bước này, cô hy vọng kéo dài càng lâu càng tốt.