Không Phải Stockholm

Chương 7: Giam cầm



Trừng phạt chỉ mới vừa bắt đầu.

Chu Vũ bị nhốt lại. Cô không biết mình bị nhốt ở nơi nào, nhưng có thể khẳng định là không phải tầng hầm ngầm kia.

Mọi thứ đều đầy đủ, cô có thể lên mạng, có thể trò chuyện với người nhà, có thể xem TV, có thể sử dụng phòng tập gym rèn luyện cơ thể, có thể sử dụng máy chơi game, áo cơm vô ưu.

Ngoại trừ không thể bỏ đi.

Chu Vũ dùng màn hình chiếu xem phim A (phim người lớn), học thêm kiến thức tình dục. Nữ chính trong phim luôn luôn mang vẻ mặt sảng khoái cực độ, do diễn xuất có hạn nên biểu cảm của họ rất giả tạo, chỉ có thể lừa bọn đàn ông đang cương mà thôi.

Vậy là đủ rồi.

Hẳn là đã đến giai đoạn thứ hai, so với Chu Vũ tưởng tượng thì ôn hòa hơn rất nhiều. Đến cưỡng gian cũng tao nhã cẩn thận như vậy. Ngoại trừ lần đầu tiên thì lần sau đều đeo bao.

Nhưng tệ nhất là ấn đầu cô ngậm thứ kia, cuối cùng còn bắn thẳng vào mặt cô.

Chu Vũ bắt đầu hoài nghi mục đích chân thật của Hàn An Nam. Liệu tên biến thái này có thật sự thỏa mãn không? Việc này thì bất kỳ ai cũng có thể làm cho hắn. Đối với một tên nhân cách phản xạ hội mà nói thì quả thực có thể gọi là hình mẫu đạo đức.

Hàn An Nam luôn thích trói cô, thích nhìn cô giãy giụa trong vô vọng, thích nhìn khuôn mặt cô mê man khi cao trào, lúc làm tình luôn hỏi cô: "Em có yêu tôi không?"

Chu Vũ nói: "Tôi yêu anh."

Mạng ở trong tay người khác, cô nói cái gì cũng được.

"Nói dối." Hàn An Nam nói. Lúc này hắn sẽ hung hăng đâm vào nơi sâu nhất. Chu Vũ chỉ cảm thấy đầu óc như có pháo hoa nổ tung, cô lắc đầu nói không cần, nói tất cả những gì mà diễn viên AV sẽ nói. Cả người cô đều run rẩy, đáng tiếc chỉ là tốn công vô ích.

Từng ngày trôi qua, tin tức tốt là lần bắn vào trong ở khách sạn đêm đó không có mang thai, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến như bình thường.

Hàn An Nam rất thông cảm cho cô, cho phép cô dùng miệng. Chu Vũ liếm dương v*t của hắn, cũng giống như làm những việc mà bản thân không thích nhưng vẫn phải làm, chăm chỉ siêng năng, liếm từ trên xuống dưới, rất cẩn thận.

Cô gần như nôn ra khi lần đầu tiên nuốt tinh dịch nhưng cô vẫn chịu được. Hàn An Nam không ép buộc cô nuốt hết như nữ diễn viên AV, điểm này thì hắn rất tử tế, thậm chí còn dùng khăn lau tinh dịch trên mặt cô đi.

Tin tức xấu là, ngày khai giảng đại học sắp đến. Ngày đó đến càng gần, tâm tình Chu Vũ ngày càng đi xuống.

Trì hoãn việc khai giảng, phải làm rất nhiều thủ tục, cũng phải trì hoãn tốt nghiệp.

Thật phiền phức.

Hàn An Nam vẫn thích đọc sách cho cô nghe, đọc từ Nietzsche đến Goethe. Chu Vũ buồn ngủ trước những câu từ lòng vòng đó.

"Tại sao anh thích làm những chuyện đó?" Chu Vũ hỏi: "Ngược đãi, cưỡng ép, xem người khác chịu khổ, rất thú vị sao?"

"Không tính là thú vị." Hàn An Nam nói với cô: "Tôi chỉ thích nhìn những quy tắc đó bị phá hỏng."

"Con người đã thiết lập vô số quy tắc cho sự sinh sản chủng tộc, chẳng hạn như đạo đức, chẳng hạn như pháp luật, tất cả mọi người phải hành động theo bộ quy tắc này, em không thấy nó nhàm chán sao? Các quy tắc giống như domino, chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ đổ xuống. Tôi rất vui sướng khi chứng kiến con người hoảng loạn vì những quy tắc ban đầu đã thất bại, vì cảm giác an toàn từng tồn tại của họ đã biến mất."

"Nhưng bản thân tôi cũng có tật xấu, tật xấu trời sinh." Hàn An Nam chỉ vào đầu mình nói: "Mọi người đều có thể muốn trả thù người khác, nghĩ rằng nếu người này hoàn toàn biến mất, nghĩ mình có thể giết người này không? Nhưng hầu hết mọi người chỉ nghĩ về nó, khi họ thực sự hành động, họ sẽ luôn dừng lại vì nhiều lý do, nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ dừng lại. Nếu em sợ bị trừng phạt thì hãy làm thật bí mật, nếu em sợ bị trả thù thì hãy giết nó đi. Cảm giác đạo đức là một phần di truyền nhưng tôi không được sinh ra với nó."

Chu Vũ so sánh thì cũng không phát hiện tình huống của mình phù hợp với bất kỳ một điều nào.

"Tôi thì sao?" Cô hỏi: "Tại sao anh giam tôi lại?"

"Bởi vì tôi yêu em." Hàn An Nam nói như điều đương nhiên.

"Tôi không khác với những người khác." Chu Vũ chỉ ra điểm này, "Tôi cũng là con người, là một phần của quy tắc, ah không muốn phá vỡ điểm mấu chốt của tôi sao?"

"Ngày đó tôi nhìn thấy em giết ngươi, thấy em thật xinh đẹp." Hàn An Nam cười cười: "Rõ ràng em giết người nhưng lại không bị kết tội, thật thú vị."

Nên hắn tìm đến, như hình với bóng, như giòi bám vào xương, dây dưa không dứt.

"Đó không phải yêu, mà là ham muốn chiếm hữu cấp thấp." Chu Vũ nói: "Ngay cả tự do cũng không dám cho tôi, cũng xứng nói yêu tôi?"

Một người lấy nỗi đau khổ của người khác làm thú vui, lấy mạng sống của đồng loại làm sở thích của mình thì sẽ không có cảm xúc bình thường, đó là ý thức chung.

Hắn chỉ biết đoạt lấy, chiếm hữu, cưỡng ép.

Thế giới chưa bao giờ định nghĩa chính xác tình yêu, có lẽ một số người xác định tình yêu thực sự như vậy nhưng định nghĩa của Chu Vũ không phải thế.

Con người có thể yêu rất nhiều thứ, yêu phim ảnh, yêu đồ chơi, yêu thú cưng. Đó cũng thật sự là tình yêu mặc dù thú cưng là một loài động vật đã trải qua quá trình tàn khốc để đáp ứng nhu cầu của con người.

Hàn An Nam lộ ra vẻ mặt buồn rầu, gãi đầu: "Muốn như thế nào mới có thể làm em tin tưởng tôi yêu em đây?"

"Vậy thả tôi ra, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi."