"Không có việc gì, không cẩn thận đập vô cây đàn."
"Piano?"
"Tôi ở phòng piano để luyện tập. Cái kia...... Ngày tuyển chọn anh sẽ đến sao?"
Nếu Lâm Úc tới, cô sẽ cố gắng phát huy hết sức mình!
"Không biết, để xem tình hình như nào."
Hứa Thiên Tư chỉ thất vọng rồi một giây lại vui vẻ, mặc kệ thế nào, cô vẫn còn một cơ hội!
"Tôi đi luyện thanh, không quấy rầy anh nữa."
"Ừ."
"Tạm biệt."
Cúp điện thoại, Lâm Úc nhìn điện thoại xuất thần.
Thật sự thực không giống nhau, cô gái kia điên cuồng theo đuổi với cô hiện tại như hai người khác nhau.
Mặc dù trong anh vẫn còn nỗi ám ảnh... nhưng giờ thì cảm giác không giống.
Anh biết nếu Hứa Thiên Tư nếu gặp huống này mà có thể liên lạc với anh, cô sẽ chỉ biết khóc lóc xin anh giúp đỡ, bảo anh giáo huấn Chu Thiến Vận, nhờ anh giúp cô đi cửa sau
Nhưng kết quả hiện tại Hứa Thiên Tư lại vui vẻ đi luyện thanh.
"Giám định kia còn chưa có kết quả sao?"
"Anh nói này, cậu có biết cậu hỏi câu này mấy lần rồi không hả? Ít nhất cũng phải nửa tháng, bây giờ còn chưa đến 10 ngày đâu, cậu gấp cái gì hả?"
Trương Hoài Hiên hỏi, giọng nói tràn đầy sự bất lực
Lâm Úc: "
......"
"Cậu cũng rảnh thật đấy, không có việc gì làm hay sao mà tự dưng đi giám định nét chữ của cô bé chi không biết"
Anh thật sự không hiểu.
Lâm Úc không giải thích, cũng không biết giải thích sao.
Nếu không phải tự tự mình trải qua, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới trường hợp này.
Anh muốn bằng chứng để thuyết phục bản thân, chứ không phải những suy đoán.
——
Trong phòng ngủ, Vương Tử Hàm vừa xem gameshow vừa cùng Triệu Tuệ nói chuyện.
"Cậu dạo này sao thế, trước kia cậu cùng Tiểu Tư ba ngày là cãi nhau, năm ngày là đánh nhau cơ mà, hiện tại sao không nói chuyện dị?"
Làm cô cảm thấy không khí vô cùng kì lạ, lúc này Hứa Thiên Tư không ở đây mới dám hỏi.
Triệu Tuệ không trả lời cô, cầm lấy một quả bóng bay thổi cho đến khi nó sắp nổ
Vương Tử Hàm:
"Đừng thổi nữa, hơi của cậu đủ tốt rồi."
Triệu Tuệ thả quả bóng bay ra, ủ rũ nói:
"Tớ không phải, so với người nào đó kém xa lắm."
"A?!"
Triệu Tuệ nói người nào đó có hai loại tình huống, một là Hứa Thiên Tư, hai là Lâm Úc.
Lâm Úc chỉ soạn nhạc biên khúc đàn piano, cũng không hát, vậy là đang nói Hứa Thiên Tư
"Cậu có ý gì thế?"
Triệu Tuệ:
"Đừng hỏi nữa, mấy ngày nữa chương trình sẽ tuyển chọn lần 2, hình như chỉ chọn 1 người nữa, cậu còn không đi báo danh à?''
Vương Tử Hàm:
"Không. Tớ về sau không tính làm ca sĩ, báo danh làm chi?"
Cô vì học cao trung quá kém, mà lại có chút kiến thức âm nhạc nên mới thi vô đây, kỳ thật một chút hứng thú đều không có.
Triệu Tuệ: "
Không báo cũng tốt, dù sao có thì Hứa Thiên Tư cũng thắng cậu"
Vương Tử Hàm:
"...... Không phải, tớ rớt thì không sao, nhưng sao cậu lại nói có Hứa Thiên Tư tớ sẽ bị loại? Tớ ít ra cũng không đội sổ chứ?"
Triệu Tuệ: "
Cậu không phải có quan hệ tốt với Hứa Thiên Tư hả?"
Vương Tử Hàm:
"Hứa Thiên Tư ở đây tớ cũng nói như vậy!"
Đây là sự thật
Triệu Tuệ muốn mở miệng ra lại nghẹn trở về.
Đàn anh Cố cũng biết trình độ Hứa Thiên Tư, nhưng anh lại không nói, chắc là không muốn làm trò cười của người khác.
Vậy thì cô cũng không nói ra làm gì, bị dọa đến không thể tin nổi cũng chỉ có mình cô
Vòng tuyển chọn lần hai cuối cùng cũng tới, nghe nói sẽ có một vị HLV đích thân tới, sau đó sẽ đặc cách chọn 1 người.
Bốn vị HLV đều là những người nổi tiếng, ai tới cũng không quan trọng dù sao thì bọn họ đều là thần tượng của mọi người
Để tránh mọi người ra vào lung tung, trường học sáng sớm đã trực tiếp phong tỏa khuôn viên trường, sinh viên phải trình thẻ sinh viên mới được vào.
Người ngoài không thể vào
Sáng 8 giờ, đoàn xe của chương trình tới trường, là một đàn ông chừng 50 tuổi, mọi người lập tức la lên
Là ca sĩ opera nổi tiếng Thẩm Lĩnh!
Hứa Thiên Tư nhìn người tới, trong lòng hơi hơi thất vọng, không phải Lâm Úc.
Đám người đi theo Thẩm Lĩnh vào nhà hát của trường, cuộc tuyển chọn lần này được tổ chức tại nhà hát của trường, tất cả mọi người đều có thể xem.
Hứa Thiên Tư yên lặng đi theo sau mọi người, thứ tự của cô ở còn lâu mới tới, có thể là ở gần cuối chương trình, chắc phải đến tận chiều.
Cô vừa tìm được một chỗ để ngồi xuống nghỉ chưa vào trong hội trường,thì đột nhiên một cây kem ốc quế xuất hiện trước mặt cô, quay đầu lại, thấy Cố Mật Thu cười nói:
"Cho em một cái. Ăn đi, đừng khách sáo."
Hứa Thiên Tư:
"Cảm ơn anh Cố."
Cố Mật Thu từ phía sau đi lên ngồi xuống bên cạnh cô:
"Anh ghét cái mà giảm nửa giá khi mua hai cái ghê á, như đang khi dễ những con người độc thân vậy. Nhưng không sao hai người độc thân thì vẫn có thể tận hưởng ưu đãi, haha''
"Không, mình em có thể ăn hai cái!"
Cố Mật Thu nhìn cô.
Hứa Thiên Tư cắn một miếng kem, lạnh khiến cô rùng hết cả mình.
Hiện tại trời không nóng, nhưng ăn lạnh vô thật đã.
"Đàn anh, sao anh còn chưa vào xem?"
Cố Mật Thu duỗi thẳng chân, dựa vào ghế, lười biếng nhìn cô một cái,.
"Từ từ mấy người đầu không suất sắc lắm, chờ ai suất sắc rồi vô."
"Ồ, đàn anh đang chờ để xem phần của em, em hiểu rồi"
"Hứa Thiên Tư, lần trước em còn bị loại đấy, lấy đâu ra lắm tự tin vậy? Hả?"
"Đàn anh, anh thay đổi rồi, trước đây anh không như thế!."
"Trước đó là giả vờ thôi, đây mới là anh, hiểu chưa!?"
"......Ồ."
Ăn xong cây kem, Hứa Thiên Tư đứng lên đi bỏ rác, vừa quay đầu lại, không nghĩ sẽ nhìn thấy một người không ngờ tới.
Chính là thanh niên mình gặp ở tiểu khu
Cậu ta trắng thật, dưới ánh mặt trời như phát sáng luôn..
Cô lập tức đứng lên, vui vẻ vẫy tay với người kia.
"Hello Do Re Mi, sao anh lại ở đây?"
Cố Mật Thu cũng theo đứng lên.
"Ai?"
"Một người bạn của em. Anh chờ em một chút, em chào hỏi người ta"
Cố Mật Thu ngẩng đầu suy nghĩ một chút, bạn?
Chờ anh khôi phục lại tinh thần, thì cô đã đi xa.
Lâm Úc đến một mình, vòng tuyển chọn lần hai này cũng không cần anh làm giám khảo, anh chỉ tới xem trình độ của Hứa Thiên Tư như nào, nên không nói cho ai.
Không nghĩ tới vừa mới vô sân trường, đã thấy cô đang ở cùng một nam sinh vui vẻ nói chuyện. Anh nhìn người này quen quen, hình như anh có chút ấn tượng, tên là Cố Mật Thu.
Hứa Thiên Tư đột nhiên chạy tới chỗ anh, anh đứng không nhúc nhích.
Cô vui vẻ chạy đến trước mặt anh, ngước mặt cười.
"Anh cũng là học sinh trong trường sao?"
Lâm Úc lắc đầu.
Hứa Thiên Tư lúc này mới phát hiện người này mang tai nghe, kiểu dáng có chút quen mắt.
Chú ý tới ánh mắt cô, Lâm Úc tháo tai nghe xuống, tạp âm lập tức vọt vào tới, màng nhĩ cùng thần kinh đều đau nhức
Đem tai vòng qua cổ, anh gõ chữ trên điện thoại:
"Ở đây nhiều người quá, tìm chỗ vắng vẻ nói chuyện nhé?."
Hứa Thiên Tư cho rằng anh không thích đám đông, lập tức đồng ý:
"Ok, mọi người đều đi xem vòng loại hết rồi, hay mình đến khu nhạc cụ đi, cũng gần đây thôi."
Lâm Úc gật đầu.
Hứa Thiên Tư quay đầu gọi Cố Mật Thu:
"Đàn anh, em muốn đi cùng bạn em, anh vào trước đi nhé."
Cố Mật Thu ghét bỏ phất tay với cô, cô cười với anh.
Hứa Thiên Tư quay đầu lại, nhìn Lâm Úc:
"Đi thôi."
Trong khu nhạc cụ không một bóng người, cách âm cũng tốt, nên bên trong vô cùng an tĩnh.
Vừa vào đến Lâm Úc liền nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Thiên Tư thấy trên trán anh đổ một tầng mồ hôi, cho rằng anh là đi nắng liền đổ mồ hôi:
"Anh sợ nóng hả."
Lâm Úc cười một chút, không phản bác.
Ở trong phòng piano, Lâm Úc quen tay, nhìn đến piano là bệnh nghề nghiệp tái phát, thuận tay ấn vài cái âm.
Ngẩng đầu liền thấy Hứa Thiên Tư kinh ngạc cảm thán nhìn anh:
"Oa, anh còn biết chơi dương cầm. Anh học khoa piano hả?"
Trình độ siêu tốt luôn!
Nghiên cứu sinh, vẫn là tiến sĩ? Không đến mức là giáo sư đi, nhìn cũng không lớn hơn mình mấy
Bản thân Hứa Thiên Tư từ nhỏ đã chăm chỉ luyện piano, nhưng vẫn thua xa anh tiện tay đánh mấy nốt, giai điệu tuyệt đẹp.
Lâm Úc cầm điện thoại đánh chữ:
"Ừ, trước kia có học''
"Nhưng không học ở trường này."
"Vậy sao anh vào đây được? Hôm nay không cho người ngoài vào mà...... A, tôi biết rồi, anh sáng tác nè, còn biết chơi piano, vậy anh là người của chương trình."
Lâm Úc gật đầu.
"Oa, thật tốt quá, nếu tôi có thể vào vòng trong, đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt."