Không Thành Đôi Cũng Không Được

Chương 1: "Này! Cậu đi đứng cái kiểu gì vậy hả?"



Hôm sinh nhật có ghé qua khu mua sắm lượn lờ mấy vòng, sau đó sẽ hẹn thằng bạn thân cùng đám bạn đến club để mừng tuổi mới, đúng lúc thằng bạn cũng ở khu mua sắm nên quyết hẹn gặp rồi cùng đi cho tiện.

Khu mua sắm khá lớn có bốn tầng nằm ngay trung tâm thành phố, hôm nay là cuối tuần, người người lui tới để mua sắm và vui chơi rất đông và nhộn nhịp, rất khó để biết được nới thằng bạn thân đang đợi, vừa đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động tìm đường, thình lình tôi cảm thấy có

chút chao đảo, một thanh niên mải mê nhìn quyển sách trên tay đâm thẳng vào bả vai của tôi. Tôi không chú tâm đến cậu ta đã va vào bả vai của tôi như thế nào cũng không hề để tâm đến sự ê ẩm trên bả vai của bản thân mà chỉ tập trung nhìn chiếc điện thoại đang rơi tự do trước mắt mình, theo phản xạ, tôi tạo ra vô vàn hành động khó đỡ khiến người nhìn phải cười phì một trận hả hê.

Những hành động kỳ quặc vừa rồi nhầm giữ lấy chiếc điện thoại di động đang rơi một cách nhanh nhẹn kia nhưng không thành, thời khắc giao nhau giữa điện thoại và mặt đất, âm thanh của sự tan vỡ vang vọng mấy tiếng, chiếc điện thoại như thể đang thi chuyển phân thân chi thuật ra thành hai mảnh dưới mặt đất.

Thật phí sức.

Không thể tin được, vài giây trước chiếc điện thoại di động còn ở trên người tôi vô cùng êm ái không chút hư hỏng, thế mà sau đó đã một đi không trở lại bởi một tên mọt sách đang đứng trước mặt trừng mắt nhìn tôi, gương mặt nhăn nhó hơn não bộ của cậu ta, chân mày nhíu lại trông rất tức giận, song lại rất hài hước.

Trong lúc còn đang hoang mang chưa kịp định thần trở lại, một giọng nói thành thoát cất lên, đùng đùng sắt thép quát thẳng vào mặt tôi, khiến tôi không khỏi bàng hoàng: "Này! Cậu đi đứng cái kiểu gì vậy hả?"

Đến giây phút này đây, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng chiếc điện thoại di động của của tôi đã bị hư hỏng, một tên mọt sách đang quở trách, thái độ đầy khó chịu.

Tôi vô cùng buồn bực bởi hoàng cảnh éo le trước mắt mình, tôi nhếch mép cười trừ, nhìn chằm chằm vào cậu ta đối lời: "Câu này tôi mới là người hỏi cậu mới đúng, cậu còn đúng đây hỏi tôi? Biết nhìn đường không? Hai mắt của cậu được đặt ở dưới mông đúng không?" Giọng nói vô cùng gai góc của tôi chạy vọt vào hai bên tai của cậu ta khiến cậu ta phải giật mình ngây người mấy giây, xong miệng ấp úng không nói thành lời như thể một chú thỏ con đang đối diện với một con sói hung dữ.

Đứng ngây người nữa ngày trời cậu ta lom khom cúi xuống nhặt lấy hai mảnh vỡ điện thoại đặt lại vào nhau, trực tiếp đặt lên bàn tay của tôi: "Tôi xin lỗi." Giọng nói có chút ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vô cùng khinh người ấy làm tôi cay cú hơn gấp bội.

Lúc đấy hành động của cậu ta khiến tôi thêm phần ngỡ ngàng, cậu ta có thể vô tư một cách kỳ lạ, làm hỏng điện thoại của người khác mà dĩ nhiên như thế, nói lời xin lỗi xem như qua chuyện, thật dễ dàng. Trước con người vô tư hồn nhiên ấy tôi đưa hai mảnh của chiếc điện thoại di động trước mặt cậu ta hỏi to: "Cậu xem, nó như thế này thì tôi có dùng được không?" Tiếp đó tôi chỉ tay vào cậu ta ra lệnh, "Cậu! Đền cho tôi."

Ôi chao! Gương mặt hồn nhiên đáng yêu của cậu ta như một chú thỏ con đang đứng trước còn sói hung tàn ấy nhìn tôi, như thể mình là người vô tội vạ, đáp: "Tôi đâu biết."

Nhận được câu trả lời vô cùng có trách nhiệm từ con thỏ đáng yêu trước mắt kia, một con sói hung tàn như tôi đây sao có thể nỡ lòng ăn thịt nó chứ, dẹp bỏ suy nghĩ tức cười, tôi liền vức chiếc điện thoại vào sọt rác bên cạnh lối đi, xong tôi bắt đầu suy nghĩ.

Rác ở đây được phân loại à?

Chết mẹ! Nãy quăng vào bên nào đấy?

"Đờ mờ, hồ đồ vãi đái." Tôi văng tiếng chửi thề.

Tôi kiêu ngạo, trừng mắt với cậu ta: "Đền đi!" Lời nói đầy khẩu khí thốt lên.

Cậu ta phớt lờ yêu cầu của tôi, cúi người xuống nhặt quyển sách phủi nhẹ mấy cái liền, nhìn tôi rồi bật lại: "Cậu bảo tôi đền?" Tôi gật gật đầu, cậu ta nói tiếp, "Rõ ràng là cậu lo nhìn chiếc điện thoại mới va vào tôi, nó bị hư là do cậu đi không nhìn đường đấy!" Nói xong còn liếc tôi một cái, "Đền cái đầu bò."

Ôi trời! Tình huống gì đây? Cái con thỏ không biết trời cao đất dày kia đang trêu chọc con sói hung tàn đấy à, thật sự là chán sống rồi, ánh mắt tôi lúc bấy giờ không mấy hài hòa nhìn cậu ta, chân mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng bực bội khó chịu mà phải thốt lên hai chữ đờ mờ, còn chưa nói dứt câu thì cậu ta liền hỏi: "Quạu cái khỉ gì? Vẻ mặt của cậu, định đánh tồi sao?"

Câu hỏi đầy tính khiêu khích, hống hách từ cậu ta khiến tôi muốn sôi máu, đầy sự thách thức.

Thằng nhãi ranh.

Giây phút đó tôi thật sự muốn đấm thật mạnh vào mặt cậu ta để xả cơn giận, tuy nhiên dù gì thì cũng phải nói lý cái đã.

Đây là nơi đông người, đánh đấm không hay ho chút nào.

Dù sao với tôi một chiếc điện thoại cũng không đáng là bao, lỡ đánh cậu ta mà bị bế lên đồn thì lại tới công chuyện.

Tôi thở dài: "Thôi bỏ đi!" Quả thật có chút bất lực trước con người đang đứng trước mặt mình, song lại suy ngẫm, không thể nào mà cho qua một cách dễ dàng như thế được, ít ra cậu ta phải xin lỗi tôi một cách chân thành hoặc mời tôi ăn một bữa thì tôi còn suy nghĩ mà cho qua chuyện.

"Như vậy đi, cậu mời tôi ăn một bữa, tôi tha lỗi cho cậu." Tôi đề nghị.

Cậu ta nhìn tôi đăm đăm gần nửa ngày trời: "Ừm."

Có phải tôi đói quá nên mất mẹ liêm sỉ không? Có quen cậu ta sao?

Ăn gì có một bữa, mười bữa chưa chắc đã đủ.

Thôi! Gỡ gạc lại một chút.

Quay đầu ra khỏi khu mua sắm, tôi theo sau cậu ta, khoảng cách giữa hai người chúng tôi không quá xa nhưng cũng không thể cho là gần. Cả hai không nói gì, chỉ biết tập trung nhìn về phía trước mà bước, tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta được một lúc, tôi tiến lên phía trước, dường như đôi chân của chúng tôi đã gần chung nhịp: "Tôi tên Hữu Thiên, còn cậu?" Tôi nở một nụ cười điềm đạm với cậu ta.

"Bá Nhật." Cậu ta đáp.

Tôi thở dài rồi nghĩ thầm: Khiếp! Má... Ăn nói cộc lốc kiểu này, ở nhà chắc khó hầu hạ dữ.

Ở phía xa xa, bỗng nghe thấy một tiếng hô to, dường như đang gọi ai đó trông rất vội vã, đi được vài bước thì thằng bạn thân từ phía sau tiến đến khoác vai tôi, thằng bạn thở hổn hển sắp không nói thành tiếng nhìn qua tôi: "Hữu Thiên! Mày làm méo gì mà tạo gọi mày không được?" Cậu bạn đưa chiếc điện thoại qua cho tôi nhằm muốn chứng minh lời nói của mình, "Má! xem đi tao có nói láo không?"

Tôi đưa mắt đến tên đang đi trước mình: "Đi ăn."

"Ai thế? Bạn mới hả?" Thằng bạn nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

"Con nợ." Tôi đáp.

Thằng bạn thân của tôi tên Gia khánh, là bạn chí cốt, chơi từ tiểu học đến tận bây giờ nên cả hai rất hiểu ý nhau, có thể nói là cặp bài trùng, cậu ta là người hoạt bát vui vẻ, hòa đồng với mọi người nên rất được lòng bạn bè, mọi người hay gọi cậu ta là Lão Khánh vì hầu như các buổi tiệc lớn nhỏ đều được cậu ta lo tất.

Gần đến hầm xe thì Bá Nhật nhận được một cuộc gọi đến, âm thanh của cuộc trò chuyện không quá to nhưng đủ để tôi và Gia khánh ở phía sau nghe thấy, dường như cô gái ở đầu dây bên kia đang gặp vấn đề gì đó, giọng nói rất buồn bã khiến người nghe phải bất an trong lòng.

Không biết mối quan hệ của hai người họ như thế nào, nhưng khi nghe những lời nói của cô gái đó thì Bá Nhật như muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh cô ấy, ở phía sau, tôi có thể nhìn thấy rõ sự lúng túng và đầy vội vã của cậu ta.

Bá Nhật quay lưng chạy thật nhanh về phía trước, dường như quên luôn bữa ăn đã hứa với tôi, thấy cậu ta vội vã như thế, tôi tiến đến nắm lấy tay của cậu từ phía sau, hỏi: "Cậu đi đâu thế? Định chuồn hả?"

"Không phải!" Cậu ta quay lại.

"Thế sao cậu phải bỏ chạy?" Tôi hỏi.

Bá Nhật nhìn tôi cười nhẹ một cái: "Xin lỗi cậu, tôi có việc bận rồi."

Từ lúc cậu ta va vào người của tôi đến thời điểm này tôi mới thấy cậu ta nở một nụ cười, quả thật khi cậu ta cười lên rất đẹp trai, trong lúc cười còn làm lộ ra chiếc răng khểnh trông rất dễ thương làm tôi như thể đang mất hồn vì nụ cười của cậu. Lúc này tôi lại càng siết chặt tay cậu ấy hơn, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào cậu, không biết từ khi nào mà Gia Khánh đã lao tới kéo bàn tay đang siết chặt của tôi ra, tôi giật mình thả lỏng, do tôi dùng lực siết chặt quá lâu đã làm tay của Bá Nhật hằn lên những vết đỏ đậm, tôi không biết bản thân của mình đã nghĩ ngợi những gì vào thời khắc đó nhưng tôi dám chắc rằng tim tôi đã đập rất dữ dội.

"Tôi xin lỗi, bữa ăn cậu định như thế nào?" Tôi nhìn cậu ta đang xoa xoa cổ tay hỏi.

Bá Nhật lấy từ balo ra một tờ có ghi rõ số điện thoại của cậu đưa cho tôi, tôi không nghĩ sẽ nhận lấy nó, bởi vì chỉ cần đưa tôi đi ăn thì xem như không ai nợ ai, cần gì phải liên hệ với nhau, đứng một hồi lâu thì Gia khánh đưa tay lấy tờ giấy: "Được rồi, cậu đi đi." Thằng bạn nhìn tôi với ánh mắt đầy biểu cảm, thú thật tôi cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.