Không Thể Buông Em

Chương 26: Nếu không em dạy tôi đi



"Cơm chiên trứng đã xong." Thời Vi ở trong phòng bếp lên tiếng, cô bày cơm chiên trứng ra bát, lấy đũa để trên bàn, chờ Mục Thần đi tới.

Vốn đang nghĩ có nên làm vài động tác nhỏ, để cơm chiên trứng khó ăn chút, nhưng tưởng tượng đến cái tính cách kia của Mục Thần...... Sợ sẽ ấn đầu bắt cô ăn hết, vẫn là thôi đi.

Mục Thần nhanh chóng đi vào, anh nhìn về phía cơm chiên trứng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, bề ngoài cơm chiên trứng trông khá ngon.

Màu sắc và mùi thơm hoàn chỉnh, hạt cơm hạt nào hạt nấy chắc mẩy, óng ánh long lanh, trứng bác vàng ươm phản chiếu vài hạt đậu Hà Lan màu xanh lục, còn có chân giò hun khói thái hạt lựu, nhìn qua liền biết rất ăn ngon.

Thời Vi dùng mắt ra hiệu bảo anh nếm thử, nhếch môi nói: "Không hạ độc, yên tâm ăn đi, tài nấu ăn của em so với trước kia tiến bộ rất nhiều."

Lời này vừa nói ra, Thời Vi ý thức được bản thân nói gì, hai người lại trầm mặc.

Đều không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện trước kia.

Khi cao trung ở nhà Mục Thần, Thời Vi thỉnh thoảng sẽ cố gắng nấu một món gì đó, nấu mì ăn liền, hoặc làm cà chua xào trứng, cải thìa xào, thật ra cô không thích nấu cơm lắm, chỉ là muốn hưởng thụ cùng Mục Thần trải qua cảm giác đó.

Khi đó cô thật sự rất yếu ớt, xào rau sợ dầu bắn lên người, nếu bị bỏng sẽ khó chịu rất lâu, sau đó Mục Thần dứt khoát không cho cô nấu đồ có nhiều dầu nữa, miễn để cô bị bỏng.

Hiện tại nhớ lại, cảm thấy bản thân khi đó thật hạnh phúc, nấu ăn có gì khó, bỏng một chút có thể đau bao nhiêu, bất quá là ỷ vào Mục Thần nuông chiều cô, gắng sức làm mà thôi.

Có người sủng mới là công chúa, không ai sủng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cho nên, sau này không có Mục Thần, cô đã thay đổi rất nhiều.

Mục Thần cúi đầu ăn cơm, cơm rất ngon, độ mặn vừa phải, anh không quá chú ý về thức ăn, cũng có thể nếm ra, cô làm rất ngon.

Bốn năm không gặp, cô vẫn giống cô trong trí nhớ, nhưng rõ ràng đã không còn là cô trước kia.

Hai người an tĩnh trong chốc lát, vẫn là Thời Vi lên tiếng trước: "Ăn ngon không?"

"Ừm."

Đó là khẳng định và công nhận tài nấu ăn của cô.

Thời Vi đã ăn xong, cô cười cười, đứng dậy nói: "Vậy theo quy định cũ, em nấu cơm, anh với tư cách là bạn ở ghép, sẽ rửa chén. Em đi thu dọn hành lý trước."

Quy định cũ, kỳ thật chỉ có ngày đầu tiên.

Cô quả thật nửa phần cũng không chịu thiệt.

Mục Thần không đáp. Anh không cự tuyệt, Thời Vi coi như anh cam chịu, Thời Vi mang chén đũa của mình để cạnh bồn rửa, rồi đi vào phòng khách thu dọn đồ đạc.

Mục Thần nghe tiếng cô thu dọn hành lý ồn ào ngoài phòng khách, nghĩ đến cô sắp đi, đột nhiên cảm thấy có chút ăn không vào.

Nhưng lại không muốn để thừa.

Anh ăn từng miếng một, ăn rất chậm, như muốn đem hương vị của cô mãi mãi ghi tạc trong lòng.

Đồ của Thời Vi không nhiều lắm, rất nhanh thu dọn xong, cô tắm rửa từ sớm, nghịch điện thoại một lúc rồi chuẩn bị đi ngủ.

Lăn qua lộn lại một hồi lâu, như cũ không ngủ được.

Phải về nhà.

Người khác đều sợ đi học, cô lại sợ về nhà.

Kỳ thật cũng nhớ nhà, thời điểm áp lực lớn, yếu ớt, bị bệnh...... Cô cũng nghĩ đến cha mẹ tìm kiếm an ủi, nhưng cuối cùng, khi cầm lấy di động, vẫn bỏ xuống.

Lần này cô ở lại trường tham gia thi đấu, đã nói với mẹ trên WeChat, mẹ chỉ trả lời một câu "Biết rồi", cô đang ở đâu, ở lại trường làm gì, mua được vé xe không, không hỏi một tiếng.

Thờ ơ, giống như không phải cha mẹ của cô.

Nghĩ đến đây, Thời Vi lại có chút bực bội. Cô trở mình, ép bản thân không được để những cảm xúc này ảnh hưởng, dù sao vẫn phải về, nghĩ nhiều vô ích.

Không biết qua bao lâu, Thời Vi mới dần dần ngủ, mới vừa ngủ một lát, cô lại tỉnh.

Lúc này là bị lạnh tỉnh, cho dù có chăn bông, vẫn có thể cảm giác được khí lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi tới, "bà dì" của Thời Vi là ngày thứ hai, kinh nguyệt không chịu nổi lạnh nhất, cô tức khắc cảm thấy bụng dưới trướng đau.

Thời Vi nhíu mày, bật đèn, xuống giường đi xem xét tình hình. Cửa sổ không mở, cửa phòng cũng đã đóng...... Từ từ, hệ thống sưởi lạnh?

Tựa hồ hệ thống sưởi hỏng rồi.

Trường học cách nội thành rất xa, phòng ở gần đây đều rất cũ, điều kiện không quá tốt, Mục Thần vì thuận tiện, nên thuê phòng này. Hệ thống sưởi ở phòng khách vẫn luôn có vấn đề, thời gian bọn họ ở phòng khách không nhiều lắm, có thể chịu đựng được, không nghĩ tới trước khi đi một ngày, hệ thống sưởi của phòng cô cũng hỏng rồi.

Ngồi trong phòng ngủ, Thời Vi có chút rùng mình, quá lạnh, bụng dưới của cô có thể rõ ràng cảm nhận được từng cơn đau nhói.

Thời Vi nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, không biết Mục Thần ngủ chưa.

Cô mặc áo khoác lông vũ, đi ra khỏi phòng ngủ, nán lại trước cửa phòng ngủ của Mục Thần trong chốc lát, do dự có nên gõ cửa hay không, cô cảm thấy đánh thức anh không tốt, nhưng phòng ngủ quá lạnh, lạnh đến nỗi cô không thể ngủ được

Không đợi cô nghĩ xong ——

Cửa tự mở ra.

Mục Thần đứng ở cửa nhìn xuống cô, thần sắc tỉnh táo, tựa hồ còn chưa ngủ, thản nhiên nói: "Em ở cửa phòng ngủ bồi hồi lâu như vậy, luyến tiếc tôi sao?"

Ban ngày cô nói cái gì, trả lại nguyên vẹn như vậy cho cô.

...... Cẩu nam nhân, quá mang thù.

Có việc cầu người, Thời Vi không muốn so đo với anh, cô chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ của mình: "Hệ thống sưởi phòng em hỏng rồi, anh có thể sang xem sửa được không?"

"Sửa không được. Trước đó đã hỏng rồi, phải gọi bên bất động sản tới sửa."

Anh bình tĩnh trình bày sự thật, trong lòng Thời Vi cũng đại khái đoán được kết quả này, không quá thất vọng: "Vậy anh có thể cho em mượn chăn không? Không có hệ thống sưởi xác thật có chút lạnh."

Mục Thần hơi xoay người, để cô có thể thấy cảnh tượng trong phòng ngủ của anh: "Chăn của tôi mỏng, vô dụng thôi. Em trực tiếp vào ngủ đi."

Thời Vi hiển nhiên không tin sẽ dễ nói chuyện như vậy: "Em vào ngủ? Vậy anh ngủ ở đâu?"

Động tác Mục Thần dừng lại, khóe miệng hơi nâng, ý trào phúng trong mắt rất rõ ràng: "Nghĩ gì thế? Đương nhiên là, em vào, chúng ta ngủ cùng nhau."

Chúng, ta, ngủ, cùng, nhau?

Mục Thần đã xoay người vào phòng, đi được hai bước, phát hiện Thời Vi không đi theo, quay đầu nhìn, liền thấy bộ dáng do dự của cô.

Đoán được cô đang cố kỵ cái gì, con ngươi Mục Thần trầm xuống: "—— Thời Vi, chẳng lẽ em cho rằng, nếu tôi muốn chạm vào em, em còn có thể hoàn hảo không tổn hại gì đến hôm nay?"

Anh xoay người, con ngươi đen nhánh, từng bước một tới gần Thời Vi, Thời Vi cũng không biết sao, nhìn thấy ánh mắt kia của anh, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lưng đã áp vào tường, căn bản không có đường lui.

Mục Thần đi tới trước mặt cô, hơi cúi người, thấp giọng nói: "Em ở đây hai tuần, mười bốn đêm, nếu tôi muốn em," anh dừng lại, ghé sát vào tai cô, tiếp tục nói: "Giống như này, tùy thời, tùy chỗ, đều có thể."

Cái tùy thời, tùy chỗ này, anh cố tình nhấn mạnh hơn.

Thời Vi biết, anh nói chính là sự thật. Kể từ sau chuyện đàn anh Võ Khải, Thời Vi liền ý thức được, sức mạnh của phụ nữ quá mức nhỏ yếu so với đàn ông. Nếu Mục Thần thật sự muốn làm gì với cô, kỳ thật cô rất khó phản kháng.

Có thể sống ở đây, sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy, trong lòng Thời Vi vẫn tin tưởng, anh sẽ không tổn thương cô.

Nghĩ đến đây, Thời Vi cũng không hề do dự, nhưng cô không muốn thể hiện ra mình bị anh nói trúng, cô rất tự nhiên vén mái tóc dài ra sau, cong môi cười nói: "Em cũng không sợ anh đối với em thế nào, em chỉ cảm thấy phòng ngủ của anh vị đàn ông quá nặng."

Cô sẽ không thừa nhận cô sợ, chết cũng sẽ không.

Mục Thần lẳng lặng nhìn chăm chú cô trong chốc lát, không chọc cô lấy cớ, nhẹ giọng nói: "Đem chăn của em lại đây."

"Biết rồi."

Này xem như đã thương lượng xong.

Thời Vi ôm chăn từ trong phòng ngủ mình đi vào phòng ngủ của Mục Thần, Mục Thần đang nửa ngồi trên giường đợi cô, anh dựa vào thành giường, tư thái rất thoải mái, hai cúc áo trên người đều không cài, lộ ra độ cong hầu kết gợi cảm.

Thời Vi vẫn luôn cảm thấy phần đẹp nhất trên người Mục Thần chính là hầu kết, nhìn nhiều thêm một cái.

"Nửa bên giường kia đều là của em."

Thời Vi gật gật đầu, làm bộ lơ đãng mà thu hồi tầm mắt trên hầu kết anh: "Ừm."

Giường trong phòng Mục Thần rất lớn, đủ để hai người bọn họ ngủ, ga trải giường màu xám nhạt xúc cảm mềm mại, cô bò lên trên giường, quấn mình kín mít trong chăn, đưa lưng về phía Mục Thần, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Phòng Mục Thần có hệ thống sưởi, hơi lạnh vừa rồi đã biến mất rất nhiều, Thời Vi cảm thấy toàn thân ấm áp, liền buồn ngủ.

Mục Thần thấy cô thu dọn xong mọi thứ, liền tắt đèn ở đầu giường, rồi nằm xuống. Anh nghiêng đầu nhìn Thời Vi, Thời Vi kéo chăn đến cằm, che thật sự kín mít, từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài màu nâu lạnh của Thời Vi lộ ra ngoài chăn.

Dù nằm chung giường, nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách.

Lăn lộn đến muộn như vậy, thân thể cũng không thoải mái, Thời Vi thật sự mệt, cô nghe Mục Thần bên cạnh dường như không có động tĩnh, yên tâm hơn một chút, đến giây phút cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ vẫn còn đang suy nghĩ ——

Từ bạn ở ghép đến chung chăn gối, cô và Mục Thần nói là không quan hệ, cũng không ai tin đi......

Mục Thần không ngủ.

Trên thực tế, anh đã nằm trên giường lúc 11 giờ, từ 11 giờ đến 1 giờ sáng khi Thời Vi đứng ở ngoài cửa, anh đều rất tỉnh táo.

Tưởng tượng ngày mai tỉnh lại liền không nhìn thấy Thời Vi, trong lòng Mục Thần không thể nói là cảm giác gì.

Thời Vi bên cạnh đã ngủ say, hơi thở đều đặn, Mục Thần nghe tiếng hít thở của cô trong chốc lát, chung quy vẫn ngồi dậy, nhìn về phía Thời Vi.

Nhanh như vậy liền ngủ rồi, xem ra cô thật sự yên tâm về anh.

Nhưng kỳ thật chính anh cũng không yên tâm chính mình.

Dưới ánh trăng, Thời Vi ngủ rất an tĩnh, rút đi vẻ quyến rũ và rực rỡ ngày xưa, có vẻ lạnh lùng hơn, ánh mắt Mục Thần lướt qua mặt mày, chiếc mũi nhỏ, môi đỏ...... của cô.

Chỉ có lúc cô ngủ, anh mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn cô như vậy.

Đột nhiên, cô nhíu mày, hình như bụng dưới không thoải mái, xoa xoa bụng dưới hai lần, sau đó lại giãn mày, nặng nề ngủ, tay vẫn đặt ở bụng dưới.

Hành kinh của cô mới đến ngày thứ hai, bị lạnh bụng dưới sẽ không thoải mái, Mục Thần đều biết, vừa rồi khi cô đứng ở cửa, anh liền phát hiện sắc mặt tái nhợt của cô, cho nên anh mới có thể bảo cô vào phòng.

Ngay cả khi ngủ vẫn che bụng dưới, hẳn là vẫn khó chịu.

Nghĩ nghĩ, Mục Thần nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, bàn tay to lớn tự nhiên phủ lên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng xoa cho cô, lực không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhìn vẻ mặt của cô, tựa hồ thoải mái rất nhiều.

Xoa xoa, ánh mắt Mục Thần dừng trên môi đỏ của cô.

Hình dáng đôi môi của cô rất đẹp, môi trái đào, màu đỏ kiều diễm, ngày thường hùng hổ doạ người, một bước cũng không nhường, khi ngủ mới lộ ra bộ dáng mê người, khiến người ta muốn âu yếm.

Sau đó, anh cũng xác thật làm như vậy.

Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, anh lướt qua liền ngừng, chỉ hôn nhẹ lên môi đỏ của cô một chút, nếm hương vị của cô.

Vẫn là ngọt.

Thời Vi ngủ không biết gì, hàng mi dài đen như lông quạ phủ một lớp bóng mờ, cô ngủ thật sự say.

Thời Vi khẳng định sẽ không nghĩ đến, anh sẽ làm những điều này với cô khi cô đang ngủ.

Anh sẽ luôn ở thời khắc nào đó, không thể khống chế sinh ra thương tiếc với Thời Vi, cảm giác quý trọng, rất muốn yêu cô.

Rất mâu thuẫn.

Một bên hận cô bạc tình bạc nghĩa, hận cô dùng xong liền vất, qua cầu rút ván, hận cô nửa phần thật lòng cũng không chịu cho anh, cho nên mới đối với cô không tốt, không phải châm chọc thì là nói móc, luôn tìm lỗi, cơ hồ sẽ không dùng giọng ấm áp nói chuyện với cô.

Một bên lại khó có thể tự khống chế mà yêu cô, thấy cô bị nhằm vào muốn ra mặt bảo vệ cô, thấy cô chịu ủy khuất thì đau lòng, sợ cô cô đơn cùng cô trải qua năm mới, thậm chí cô sợ tối không dám vào WC, bụng dưới đau...... Anh đều muốn chăm sóc cô.

Yêu cô sẽ nghiện, mà anh, không buông tay được.

Đêm tối vắng vẻ, ánh trăng vô biên, cùng thân ảnh hòa vào nhau.

Mục Thần ngồi thật lâu, mới giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, thanh âm cực thấp ——

"Tôi nên làm gì với em bây giờ, hửm?"

Không ai có thể trả lời vấn đề này của anh.

—— thật muốn không tim không phổi, bạc tình bạc nghĩa giống em.

Nếu không em dạy tôi đi.

—— Yêu em, quá mệt mỏi.

- ------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương giải thích diễn biến tâm lý của Mục Thần

Mục Thần không phải ngạo kiều* ha ha ha, anh chỉ là lý trí và tình cảm vĩnh viễn tương khắc à anh luôn theo nội tâm đi yêu Thời Vi

* Ngạo kiều: Tự cho là mình hơn người, sinh ra coi thường những người khác