Không Thể Buông Em

Chương 47: Quà sinh nhật của tôi, không phải là em sao?



Ngày hôm sau, sau khi Thời Vi học xong môn chuyên ngành buổi sáng liền đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn, sinh nhật Mục Thần, cô muốn cho anh một bất ngờ.

Cô tính tự mình nấu cơm, mua thêm cái bánh sinh nhật, Mục Thần không thích tổ chức sinh nhật cho lắm, anh luôn coi thường những thứ nặng về lễ nghi này, nhưng Thời Vi muốn tổ chức sinh nhật cho anh, muốn cho anh biết, năm tháng sau này, ngày sinh nhật không chỉ có anh, còn có cô.

Chìa khóa nhà Mục Thần cô sớm đã lén đánh, hết thảy chuẩn bị ổn thoả.

Tới căn phòng cho thuê quen thuộc, khi Thời Vi lấy chìa khóa cắm vào ổ, trong lòng còn có chút xúc động, nhớ tới kỳ nghỉ đông trong căn nhà này cùng Mục Thần ba ngày một trận cãi nhau to, hai ngày một trận cãi nhau nhỏ, nhớ lại bất giác rùng mình, bản thân cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Khi đó quan hệ hai người thật kỳ quái.

Nhưng tình yêu vĩ đại hơn so với kiêu ngạo, nó sẽ khiến người ta học cách cúi đầu, học cách trả giá.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Sau khi mở cửa, Mục Thần quả nhiên không ở nhà, Thời Vi biết anh thường buổi tối mới về nhà, liền bình tĩnh bận rộn trong phòng bếp, thái rau, nấu cơm, nấu canh, xào rau...... Từng việc một, Thời Vi đâu vào đấy mà tiến hành.

3 món ăn 1 canh rất mau làm xong, Thời Vi đặt bánh kem ở bàn bên cạnh, cô còn cố ý mua ruy băng, tính chờ đến lúc Mục Thần vào cửa phun khắp người anh.

Có chút tầm thường, nhưng phim truyền hình Thời Vi xem đều diễn như vậy, hẳn là sẽ không sai.

Rất nhanh, kim giờ của đồng hồ trong phòng khách chỉ 7 giờ.

7 giờ tối, Mục Thần nên về rồi.

Thời Vi tắt đèn, trong phòng đen nhánh một mảnh, trong tay cô cầm ruy băng dạng phun, lẳng lặng ngồi ở mép sô pha chờ đợi.

Một giây, hai giây...... Không biết đợi bao lâu, Thời Vi nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ. Một tay Thời Vi đè công tắc đèn trên tường, khẩn trương mà nín thở.

"Cạch" một tiếng, cửa mở.

Cùng lúc đó, Thời Vi nhanh chóng nhấn công tắc, phòng khách nháy mắt sáng như ban ngày, Thời Vi phun ruy băng, khóe môi giương lên, lớn tiếng cười nói: "——Surprise!"

Yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.

Mục Thần vẫn giữ tư thế cầm chìa khóa, mặt không cảm xúc mà nhìn cô.

Thời Vi ngồi khoảng cách có chút xa, ruy băng phun ra, phần lớn phun lên tường, phần nhỏ phun lên quần áo Mục Thần, áo màu trắng của anh nhiễm màu sắc rực rỡ từ ruy băng, nhìn qua có chút buồn cười.

Thời Vi khóe môi cứng đờ, cố gắng duy trì nụ cười, cô cảm thấy cơ mặt mình tựa hồ đang run, Mục Thần vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, mắt đen chỉ yên lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt sa vào như biển sâu.

Thời Vi cảm giác phản ứng của Mục Thần không giống phim truyền hình, cô bắt đầu suy nghĩ về bản thân—— có phải cách tổ chức sinh nhật này quá thô quá ngốc hay không...... Ngốc đến nỗi Mục Thần không muốn để ý đến cô.

Cô cũng không có cách nào, cô rất ít làm hành động lấy lòng người khác, thế cho nên mỗi lần học đi lấy lòng, biểu hiện đặc biệt lúng túng.

—— còn không phải lần đầu tiên theo đuổi người khác sao.

"Khụ," Thời Vi hơi xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, tiến lên giúp Mục Thần gỡ ruy băng trên quần áo, kéo cánh tay Mục Thần vào phòng bếp, chỉ đồ trên bàn cho anh: "Sinh nhật vui vẻ. Anh xem, em vì anh mà làm đồ ăn đó."

Sinh nhật?

Mục Thần lúc này mới ý thức được, hôm nay là sinh nhật anh. Anh dường như hiểu vì sao Thời Vi xuất hiện ở đây.

Vừa rồi anh cho rằng, mình nhớ Thời Vi đến nỗi xuất hiện ảo giác, cho nên khi nhìn thấy Thời Vi, không nghĩ cũng không dám lên tiếng, sợ phá vỡ ảo giác này.

Dưới ánh đèn, Thời Vi rõ ràng trang điểm tỉ mỉ, tóc dài màu nâu lạnh rối tung trên vai, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, hình thức đơn giản, dưới váy lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, cô trang điểm cũng không sắc bén giống trước kia, phấn mắt màu nâu đất tô điểm đường nét của cô, màu son môi được lựa chọn là màu bột đậu đỏ tự nhiên, cả người có vẻ dịu dàng đáng yêu, rất trảm nam*.

* Trảm nam: là một từ phổ biến trên Internet, nghĩa là các chàng trai nhìn một cái cảm thấy thật dịu dàng, thật dễ thương và khó cưỡng

Ít nhất, Mục Thần đã bị cô trảm rồi. Đã quen cô trang điểm kiểu ngự tỷ, chợt thấy bộ dáng hiện tại của cô, ánh mắt Mục Thần luyến tiếc dời đi.

Lúc này cô vẫn đang tranh công hỏi anh: "Bất ngờ không?"

Thời Vi cho rằng lần này Mục Thần cũng sẽ không đáp lại, cô chỉ đơn thuần muốn chứng minh tự mình chuẩn bị sẽ không uổng phí, không nghĩ tới, một khắc sau, Mục Thần đột nhiên động.

Anh lập tức ôm chầm cô từ phía sau, một bàn tay vòng qua eo cô, chặt chẽ cố định cô trong lòng mình, thấp giọng trả lời: "Bất ngờ."

Hơi thở người đàn ông vây quanh cô, Thời Vi ngẩn ra một lúc.

Mục Thần quyến luyến đem đầu gác lên vai Thời Vi, mấy ngày gần đây anh nhớ cô tới phát điên, anh thường nhìn thấy bóng dáng tương tự Thời Vi ở nhà ăn đều tưởng là cô, còn không cẩn thận nhận sai người. Mà hiện tại, Thời Vi thật sự đứng trước mắt anh.

Anh tham lam ngửi mùi thơm trên tóc cô, dùng sức ôm chặt cô, hận không thể gắt gao khảm cô vào lòng, anh thanh âm thấp thấp, cất giấu cảm xúc thâm trầm đen tối ——

"Bất ngờ lớn nhất, là em."

Thời Vi bị anh ôm rất chặt, nghe Mục Thần nói, hốc mắt cô nóng lên, ý nghĩa khác trong lời nói của Mục Thần là, không cần chuẩn bị bữa tối phong phú cho tôi, cũng không cần chiêu trò và bất ngờ, chỉ cần em đến, là tôi vui rồi.

Lâu như vậy không được gặp Mục Thần, làm sao cô không nhớ anh chứ.

Nếu không phải gần đây Sơ Niệm Dao rất cần cô......

Thời Vi nhẹ nhàng xoay người, ôm lấy Mục Thần.

Mục Thần thấy cô đáp lại, ôm cô càng chặt hơn, mặt Thời Vi gắt gao dán vào ngực anh, cái ôm này ấm áp, mạnh mẽ, thâm tình, lại gửi gắm nỗi nhớ khôn nguôi, bọn họ đều cảm thụ được độ ấm và hơi thở của đối phương.

Đèn phòng bếp lẳng lặng sáng lên, chiếu trên người bọn họ, tạo nên một tầng ánh sáng mờ ảo mà ấm áp.

Không biết ôm bao lâu, Thời Vi nghĩ hai người bọn họ vẫn luôn ôm nhau như vậy ở cửa phòng bếp, nhịn không được cong môi cười rộ lên: "Chúng ta như vậy giống sinh ly tử biệt ha?"

Mục Thần cũng ý thức được bọn họ ôm nhau quá lâu, mất tự nhiên mà buông cô ra, anh nhớ vấn đề vừa rồi mình nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía cô: "Em vào bằng cách nào?"

Thời Vi trả lời: "Lấy chìa khóa của anh rồi tự đánh cho mình một chiếc."

Mục Thần gật đầu, như đã đoán được: "Ừm. Nghỉ hè em tới đây ở, đúng thật cần một chiếc chìa khóa."

Nghỉ hè?

Hoá ra Mục Thần đã sắp xếp cho cô xong.

Nghỉ hè sắp đến, với quan hệ giữa cô và Mục Thần hiện tại, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, phát sinh chuyện gì là hết sức bình thường.

Thời Vi nghĩ về chuyện đó, "Khụ," Thời Vi không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ thức ăn trên bàn và bánh kem rồi nói sang chuyện khác: "Chúng ta ăn thôi."

"Ừm."

Hai người ngồi xuống, bắt đầu nếm thử đồ ăn Thời Vi làm, món ăn cô làm đều rất quen thuộc cũng rất ấm áp, cố ý làm thanh đạm một chút, phù hợp khẩu vị của anh, Mục Thần ăn từng miếng, có thể cảm nhận được dụng tâm và ôn nhu của cô.

Mục Thần không thích quá trình ước và thổi nến phức tạp, đơn giản mà cắt bánh kem rồi ăn với Thời Vi, cũng coi như là trải qua trình tự đón sinh nhật.

Lúc hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, không khí ấm áp mà an tĩnh. Sức ăn của Mục Thần không tính là lớn, nhưng mỗi món đều ăn hết không còn một miếng, thậm chí còn ăn thêm một bát cơm đầy, Thời Vi thấy anh ăn nhiều cơm, khóe môi hơi cong: "Không ăn được thì thôi, đừng miễn cưỡng bản thân."

"Không miễn cưỡng."

Lời Mục Thần nói chính là thật, tay nghề nấu ăn của Thời Vi tiến bộ rất nhiều, đồ ăn đều làm rất ngon, còn nữa, Thời Vi ngồi đối diện mỉm cười nhìn anh, khoảng thời gian này anh rất quý trọng, ăn hết đời cũng nguyện ý.

Hôm nay Thời Vi cũng không giống mọi hôm, làm đồ ăn, cách trang điểm, khiến Mục Thần có một loại cảm giác cô là mẹ hiền vợ tốt, phảng phất quãng đời còn lại sẽ trôi qua như vậy.

Chờ Mục Thần ăn xong, Thời Vi tự giác đứng lên định rửa chén, bị Mục Thần ngăn lại: "Để tôi rửa."

Thời Vi nhướng mày: "Hôm nay sinh nhật anh, để em làm đi."

Mục Thần ngữ khí lạnh lùng mà kiên định: "Em đã nấu cơm, tôi rửa chén."

Lại tới nữa, Mục Thần lúc nào đó có những tiểu tiết, gần như cố chấp đáng yêu, lúc trước bọn họ làm bạn ở ghép anh đã như vậy rồi, chẳng qua khi đó anh để Thời Vi làm việc, hiện tại là càng muốn tự mình làm.

Thời Vi suy nghĩ trong chốc lát, cười nói: "Vậy chúng ta cùng nhau rửa chén đi."

Mục Thần dừng lại, gật đầu đồng ý.

Vì thế, hai người bọn họ liền vây quanh bồn rửa nho nhỏ dùng nước rửa chén rửa, không gian bên bồn rửa không rộng lắm, bọn họ đứng ở đó có chút chen chúc, cánh tay chạm vào cánh tay, đầu chạm trán, rồi lại có chút ái muội.

Thời Vi đem cái chén cuối cùng đã được rửa sạch sẽ để vào tủ bát: "Rửa xong rồi. Ở với anh một lát em sẽ về trường, sáng mai còn có tiết."

Mục Thần động tác dừng lại, giọng trầm xuống: "Vừa tới em đã muốn đi?"

Thời Vi an ủi anh: "Nghỉ hè em sẽ vào ở, chúng ta khi đó có thể mỗi ngày gặp nhau......"

Mục Thần cúi người, đột nhiên bế ngang cô lên, Thời Vi chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị anh ôm đặt lên mặt quầy bếp, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: "Còn phải chờ đến nghỉ hè."

Dưới ánh đèn phòng bếp, Thời Vi đẹp đến mê người, mắt đen Mục Thần hơi rũ, nghiêm túc nhìn khuôn mặt ngày đêm thương nhớ, đầu ngón tay mạnh mẽ miêu tả hình dáng môi cô: "Không muốn chờ đến nghỉ hè. —— tôi nhớ em muốn chết."

Tôi nhớ em muốn chết.

Trái tim Thời Vi khẽ run lên, Mục Thần luôn thành công trêu chọc cô.

Cô hơi hé đôi môi đỏ mọng, ngậm lấy ngón tay anh đang đặt trên môi mình, còn nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay anh: "Em cũng vậy, nhớ anh muốn chết."

Mục Thần cảm thụ được xúc cảm ướt át từ đầu ngón tay mình, chỉ cảm thấy nỗi nhớ và dục vọng đều bị động tác trêu chọc của cô khơi dậy, anh dùng ngón tay cái chế trụ cằm cô, cúi người gần sát cô, nhẹ giọng nói: "Vậy đêm nay đừng đi nhé?"

Âm cuối hơi cao, cùng với giọng nói thanh cao của anh, vang lên bên tai, Thời Vi cảm thấy đoạn cuối xương sống lưng cũng yếu đi, cô không có cách nào nói từ chối.

Mục Thần coi như cô đồng ý, cảm thấy thoả mãn mà bắt đầu cúi đầu hôn cô, khoảnh khắc môi anh phủ lên, Thời Vi đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng......

Giờ phút này, cô đang ngồi trên mặt quầy bếp, hai tay chống xuống quầy, thân mình nhẹ nhàng ngửa ra sau, chiếc cổ trắng tinh, cằm bị anh nâng lên, ngửa đầu, mà Mục Thần đang đứng giữa đôi chân dài của cô, cúi đầu muốn hôn cô.

Tư thế này, play trong phòng bếp có chút thú vị......

Thời Vi lùi lại một chút, tránh nụ hôn của anh: "Đúng rồi, em còn muốn tặng quà sinh nhật cho anh, ở trong túi, em lấy cho anh."

Anh bị cô né tránh, Mục Thần mắt đen càng thêm âm u, bàn tay anh đè lên đùi cô, ngăn cô nhảy xuống từ trên quầy bếp, thanh âm khàn khàn mà ái muội ——

"Quà sinh nhật của tôi, không phải là em sao?"

—————————————

Tác giả có lời muốn nói: Thời Vi: Tôi hoài nghi Mục Thần đang nghĩ đen tối, nhưng tôi không có bằng chứng:)