Không Thể Buông Em

Chương 55: Không hẹn ngày gặp lại



Thời Vi biết Mục Thần không tiện xuất hiện ở trường học, liền đến trường giúp Mục Thần tìm manh mối.

Gaylord rất dễ nói chuyện, ông hiểu tâm trạng Thời Vi hiện tại, cho phép Thời Vi chỉ cần tới khu làm việc vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối là thời gian tự do.

Gaylord nói: "Một nhà điều hương tốt, yêu cầu tâm trạng luôn vui vẻ, như vậy mới có linh cảm sáng tạo, hiện tại lực chú ý của em không ở đây, không có cách điều ra mùi hương khiến người khác vừa ý, mỗi buổi sáng tới làm quen nguyên vật liệu, thời gian còn lại, làm chuyện em muốn làm đi."

Thời Vi cảm kích nói: "Cảm ơn thầy."

Gaylord cười cười: "Lọ nước hoa "Khó bỏ" của em để ở chỗ tôi, tôi giữ thay em, hy vọng em có thể sớm một chút lấy nó từ chỗ tôi, tặng cho người em yêu."

"Vâng."

Vì thế, bất cứ khi nào có thời gian, Thời Vi sẽ đến trường học.

Trường học vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, trong khuôn viên cũng không có nhiều người, cô đến phòng thí nghiệm vài lần, tìm đông tìm tây vị trí của Mục Thần, vẫn không phát hiện ra thứ gì đặc biệt.

Nghiên cứu sinh năm nhất mới mỗi lần thấy cô tới, sắc mặt đều có chút không kiên nhẫn, đầy mặt đều là "Người phụ nữ này còn đang tìm cái gì chứ, kết cục đều đã định rồi."

Thời Vi mặc kệ bọn họ, chỉ lo tìm, cô cũng mang một số sổ ghi chép thí nghiệm về nhà, hy vọng sau này sẽ phát hiện ra thứ gì đó từ những cuốn sổ này.

Thời Vi còn điều chỉnh giám sát, bên trong phòng thí nghiệm không gắn camera, nhưng hành lang bên ngoài có cameras đối diện cửa phòng thí nghiệm, Thời Vi theo dõi lại băng ghi hình gần ngày sửa hồ sơ, xem từ sớm đến tối, không chịu bỏ lỡ một giây phút nào.

Nhưng vẫn không phát hiện ra người khả nghi nào, đều là các đàn anh đàn chị ra ra vào vào phòng thí nghiệm.

Lúc trước Thời Vi gửi email tiếng Anh cho ban biên tập tập san cũng đã nhận được phản hồi, cô từng hỏi có thể lấy một số tin tức của người báo cáo hay không, ban biên tập tập san phản hồi: Người báo cáo là nặc danh, ban biên tập cũng không biết bất cứ tin gì về người đó.

Hết thảy đều không có chút tiến triển nào.

Buổi chiều, khi Thời Vi ở phòng điều khiển xem giám sát, nhận được tin nhắn của Sơ Niệm Dao, mới biết sự tình lại lên men.

Bối cảnh của Mục Thần bị người ta bóc ra, đăng lên trên mạng.

Ba là tỉnh trưởng, mẹ là nghệ sĩ đàn cello, bối cảnh như vậy cộng với tin làm giả học thuật của anh, giống như ném đá xuống mặt hồ phẳng lặng, lại lần nữa tạo lên gợn sóng.

Cư dân mạng tám chuyện say sưa, thậm chí bắt đầu đào sâu vào chuyện của Mục Dần Xuyên và Hạ Nhân, cũng may trước khi sự tình được mở rộng, hot search và các bài đăng liên quan đều bị xoá.

Thời Vi đoán hẳn là Mục Dần Xuyên động thủ áp xuống, chỉ là, hot search bị xoá không có nghĩa là mọi người không biết, không quan tâm, làm quan chức sợ nhất dư luận, dư luận không tốt, đối với sự nghiệp của Mục Dần Xuyên không có chỗ tốt.

Cô có thể tưởng tượng, Mục Dần Xuyên nhìn thấy sự tình lan đến mình và vợ, sẽ càng tức giận với Mục Thần.

Sự tình không tốt lên, ngược lại trở nên càng tồi tệ.

......

Chạng vạng, bác gái phòng điều khiển muốn tan làm, bắt đầu đuổi người: "Bạn học, máy tính bị mất vẫn chưa tìm được à?"

Thời Vi lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."

Đây là cớ Thời Vi lấy để vào được phòng giám sát.

Bác gái rõ ràng cảm thấy cô không có khả năng tìm thấy, nhìn cô cố chấp như vậy, lại không khuyên cô từ bỏ, liền cảm khái nói: "Hiện tại ăn trộm thật là càn rỡ, trộm đồ cũng trộm được trong trường học rồi. Ngày mai cháu lại tới đây xem giám sát đi, bác phải tan làm rồi."

Thời Vi đứng lên, hướng bác gái nói lời cảm ơn: "Vâng, cảm ơn bác."

Cô ở trong lòng nghĩ, bác gái nói đúng, hiện tại người xấu thật là càn rỡ.

Càn rỡ đến nỗi bọn họ không nhìn thấy cũng không tìm thấy, bị động chịu ảnh hưởng và liên lụy của hắn, rồi lại không biết làm thế nào.

Quá vô lực.

Cho dù trong lòng buồn giống như bị đổ bông ở ngực, Thời Vi cũng không muốn đem cảm xúc này về nhà, Mục Thần đã đủ khó khăn, Thời Vi muốn cho tâm tình anh tốt một chút.

Gần trường học có một quán cà phê Thái Bình Dương, Thời Vi đi vào mua cho Mục Thần một ly Americano đá, lúc cô chờ cà phê còn đang lướt Weibo, luôn luôn chú ý tới tiến triển sự việc của Mục Thần.

Hiện tại vẫn tồi tệ, mỗi lần có bài đăng mới hay Weibo, đều sẽ bị xóa sau vài giây.

Còn có một số người dùng Weibo đang âm dương quái khí cảm khái quyền lực của chủ nghĩa tư bản lợi hại, Thời Vi nhớ lúc trước có một số tin tức xã hội xấu, cô cũng cảm thấy những kẻ đó quyền thế ngập trời dùng thủ đoạn mạnh để trấn áp là điều không tốt.

Nhưng hiện tại đến phiên mình, lại hoàn toàn là một chuyện khác.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm, hướng phát triển của dư luận cũng không chuẩn, nhóm yếu thế cũng chưa chắc là nhóm yếu thế, nhóm mạnh thế cũng chưa chắc mạnh thế, dư luận có thể khống chế, xã hội này người ta chỉ thấy những gì họ muốn công chúng thấy, những người không nhìn tới, đều chôn vùi trong bóng đêm, không ai hay biết.

Trong khi Thời Vi đang suy nghĩ về những điều này, đột nhiên, WeChat Thời Vi nhận được một tin nhắn, Thời Vi mở ra vừa thấy, là Hứa Tinh Nghiêu đã lâu không nói chuyện gửi cho cô: "Tôi phải ra nước ngoài, có thể tới tiễn tôi không?"

Hứa Tinh Nghiêu...... Ngay lúc này gửi tin nhắn cho cô.

Kể từ ngày bọn họ nói ra, hai người đã không còn liên lạc.

Cô và Hứa Tinh Nghiêu cho đối phương nằm chết* trong danh sách, vòng bạn bè cũng sẽ không like hay bình luận, bọn họ ngầm thừa nhận dùng phương thức xa cách này, hiện nay, Hứa Tinh Nghiêu lại chủ động liên lạc với cô.

* Nguyên văn: 躺尸, còn có nghĩa là chill

Qua hai giây, cậu lại gửi một tin: "Hẳn là lần gặp mặt cuối cùng. Cổng T3 sân bay quốc tế, 9 giờ tối bay, hy vọng có thể gặp chị."

Thời Vi rối rắm không biết trả lời như thế nào, trong lòng cô đang nghĩ chuyện của Mục Thần, không thể phân tâm cho Hứa Tinh Nghiêu, đầu ngón tay cô viết rồi lại xoá ở trên bàn phím, đang chỉnh sửa, di động bỗng dưng tối sầm lại ——

Di động hết pin, tự động tắt máy.

Buổi chiều và buổi tối cô lướt Weibo quá lâu, di động sắp hết pin cũng không phát hiện ra.

Cô ấn nút nguồn di động lần nữa, di động không hề phản ứng, Thời Vi tức khắc có chút phiền lòng.

Nếu không từ chối Hứa Tinh Nghiêu rõ ràng, cậu nhất định sẽ ở sân bay chờ cô.

Trên thực tế, trong lòng Thời Vi cũng không biết có nên từ chối Hứa Tinh Nghiêu hay không, cậu nói, đây là lần gặp mặt cuối cùng.

Đối với Hứa Tinh Nghiêu, Thời Vi vẫn luôn cảm thấy mắc nợ cậu.

"Americano đá của chị." Đúng lúc này, Americano đá đã xong. Người phục vụ đưa Americano đá cho Thời Vi, mỉm cười thăm hỏi.

Thời Vi nhận Americano đá, Americano đá cầm ở trên tay, khiến đầu ngón cô lạnh cóng. Sau khi do dự một lúc lâu, Thời Vi vẫn quyết định đi gặp Hứa Tinh Nghiêu.

Cô đã đối với Hứa Tinh Nghiêu đủ tàn nhẫn, cô không muốn lại lần nữa tổn thương cậu.

Sân bay quốc tế cách nơi này rất xa, di động Thời Vi hết pin, trên người chỉ mang theo chút tiền mặt, cô chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm, đúng thời gian tan tầm buổi tối, chỗ lấy vé tàu điện ngầm chật kín người, cô xếp hàng hai mươi phút mới mua được vé.

Sau khi chuyển hai tuyến, trước 8 giờ, Thời Vi mới khó khăn tới được sân bay, cổng T3 cách lối vào không xa, Thời Vi vừa vào cửa, liền thấy Hứa Tinh Nghiêu.

Hứa Tinh Nghiêu chỉ có một mình, cậu mặc áo thun trắng quần jean, ăn mặc đơn giản, khuôn mặt thanh tú như cũ. Cậu cũng thấy Thời Vi, vẫy vẫy tay với cô.

Thời Vi đến gần, Hứa Tinh Nghiêu giống ngày xưa, tiến lên đón cô, trên mặt cậu là tươi cười dịu dàng: "Chị không trả lời tin nhắn của tôi, tôi vốn dĩ cho rằng chị sẽ không tới."

Thời Vi nhìn cậu tươi cười như vậy, cảm giác có lỗi càng lớn hơn, cô nhẹ giọng nói: "Di động tôi hết pin."

Ánh mắt Hứa Tinh Nghiêu nhìn xuống chiếc túi trên tay Thời Vi, cô vừa mới mua cà phê.

"Là mua cho anh ta à?"

"Ừm."

Hứa Tinh Nghiêu không nói gì nữa, cậu ngập ngừng: "...... Tôi nghe nói chuyện của Mục Thần. Anh ta làm giả học thuật......"

"Anh ấy không có." Thời Vi ngữ khí rất xác định.

Hứa Tinh Nghiêu nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu, cậu cười cười, lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên má, cậu cười có chút tự giễu: "Cho dù chị không thích tôi, tôi cũng hy vọng chị hạnh phúc. Vốn dĩ muốn khuyên chị đừng đi theo Mục Thần nữa, anh ta như bây giờ, đi theo quá vất vả, hiện tại xem ra không cần thiết khuyên chị. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng chị, vào công ty ATY, thành học trò của Gaylord."

Tin tức về cô, Hứa Tinh Nghiêu đều biết.

Chỉ là về Hứa Tinh Nghiêu...... Thời Vi cái gì cũng không biết. Thời Vi càng thêm áy náy: "Vì sao cậu đột nhiên quyết định ra nước ngoài?"

Hứa Tinh Nghiêu yên tĩnh trong chốc lát mới mở miệng: "Bởi vì lần này, tôi thật sự muốn từ bỏ chị."

Nói xong câu đó, cậu trầm mặc hồi lâu.

Thời Vi rõ ràng nhìn thấy, hốc mắt Hứa Tinh Nghiêu chậm rãi biến hồng, khi lần nữa mở miệng, giọng cậu có chút nghẹn ngào: "Ở đây, luôn sẽ không nhịn được hỏi thăm tin tức của chị, muốn biết chị có đến được không, rõ ràng chị đã không còn bất kỳ quan hệ gì với tôi, ngay cả khi Mục Thần xảy ra chuyện, tôi sẽ lo lắng ảnh hưởng đến chị, như vậy thật sự mệt mỏi. Trong trường học có hạng mục xuất ngoại 3+2, tôi đã đăng ký, muốn đổi nơi sống, để quên chị."

Nói, Hứa Tinh Nghiêu mở di động trước mặt Thời Vi, cậu trực tiếp kéo WeChat và số điện thoại của Thời Vi vào danh sách đen: "Tôi vừa nói là lần cuối, thì thật sự là lần cuối."

Thời Vi có chút không chịu nổi Hứa Tinh Nghiêu như vậy, gần đây cảm xúc của cô vốn đã suy sụp vì chuyện của Mục Thần, Hứa Tinh Nghiêu nói lại làm hốc mắt cô nóng lên: "Cậu đừng như vậy. Tôi còn nợ cậu rất nhiều, sau này cậu có yêu cầu gì có thể tới tìm tôi, tôi trả lại cậu."

"Đừng nghĩ trả lại tôi," Hứa Tinh Nghiêu cong môi cười, nhưng đôi mắt hơi cong lại chứa đầy nước mắt: "Không liên lạc với tôi nữa chính là sự trả lại lớn nhất đối với tôi. Quen chị bốn năm, nhưng khả năng sẽ mất quãng đời còn lại để quên chị, nếu lại liên lạc, tôi sợ cuộc đời này của tôi sẽ mãi không quên được chị."

Thời Vi không nói nữa, cô cũng không thể nói gì nữa. Nếu đây là quyết định của Hứa Tinh Nghiêu, cô tôn trọng cậu.

Hứa Tinh Nghiêu giang hai cánh tay: "Một cái ôm cuối cùng, được không?"

Thời Vi nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt cô cũng trào ra chút nước mắt, đối với Hứa Tinh Nghiêu, cô không phải không có tình cảm.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hứa Tinh Nghiêu mạnh mẽ ôm lấy cô, cậu ôm rất chặt, tựa hồ giống ôm trân bảo của cậu trong lòng ngực, Thời Vi cúi đầu, không muốn để cậu thấy cảm xúc của mình.

Được cậu ôm như vậy, Thời Vi mới phát hiện, thiếu niên thanh tú bạc nhược thuần trắng trong trí nhớ, không biết từ khi nào đã trưởng thành, trở thành người đàn ông có ngực nóng bỏng như bây giờ. Tình cảm của cậu nóng cháy, mà cô, không thể đáp lại cậu bất cứ điều gì.

Hứa Tinh Nghiêu gắt gao ôm cô, cậu lần đầu tiên ôm Thời Vi, hoá ra ôm cô là cảm giác này.

Trong mắt cậu xẹt qua không nỡ, quyến luyến...... Cậu nhắm mắt, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Trước khi đi còn có thể gặp lại chị, thật tốt."

Cậu khẽ thì thầm bên tai Thời Vi: "Từ nay về sau, cả đời này núi cao biển rộng, chúng ta đừng gặp lại nhé?"

Nghe câu nói này, Thời Vi rốt cuộc không khắc chế được cảm xúc mình, nước mắt đầy mặt.

Hứa Tinh Nghiêu có thể cảm giác được nước mắt cô nhiễm ướt vạt áo mình, cậu cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, có thể nhìn thấy Thời Vi vì mình rơi lệ, cậu cư nhiên còn có chút vui vẻ.

Ít nhất, giờ khắc này, Thời Vi không thuộc về Mục Thần, mà thuộc về cậu.

Loa thông báo của sân bay báo máy bay sắp cất cánh: "Chuyến bay NU88 đến New York Mỹ đã bắt đầu soát vé. Mời các hành khách lấy hành lý, đăng ký xuất vé, cảm ơn."

Đây là chuyến bay của Hứa Tinh Nghiêu.

Hứa Tinh Nghiêu buông cô ra, lui về phía sau một bước, sự quá phận vừa rồi đã kết thúc vào giờ phút này, cô không thuộc về mình, Hứa Tinh Nghiêu đã sớm biết.

Thời Vi quay mặt đi, lau nước mắt, không muốn Hứa Tinh Nghiêu nhìn thấy bản thân chật vật, cô rũ mắt, tạm biệt Hứa Tinh Nghiêu: "Cậu cố gắng, chúc cậu tương lai hết thảy đều tốt."

Hứa Tinh Nghiêu cười: "Thời Vi, lời này tôi cũng muốn nói với chị. Chị cố gắng, chúc chị hạnh phúc."

Tôi không có cách nào ở bên cạnh chị, bên cạnh chị cũng có những người khác, mọi người nhất định phải hạnh phúc.

Nói xong, Hứa Tinh Nghiêu liền xoay người đi về phía cổng soát vé, không quay đầu lại.

Thời Vi không biết khi Hứa Tinh Nghiêu xoay người nước mắt dữ dội đến mức nào, cô chỉ biết, bóng dáng này của Hứa Tinh Nghiêu, xác thật là lần cuối nhìn thấy.

—— không hẹn ngày gặp lại.

Thiếu niên của tôi.

————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tôi vừa viết vừa khóc......

Đau đầu vì khóc.

Tinh Nghiêu chính thức offline, sẽ tái xuất ở phiên ngoại, tạm biệt cậu đi.

Chính văn cũng sắp đến giai đoạn hoàn, có chút luyến tiếc mọi người a.