Không Thể Buông Em

Chương 6: Có thể bồi cậu bao lâu, liền bồi cậu bấy lâu



Sau khi bài 《 Dễ cháy dễ nổ 》 kết thúc, mọi người đều không có hứng thú chọn bài nữa, Sơ Niệm Dao rốt cuộc hiểu thế nào gọi là diễm áp*.

* Diễm áp: nhan sắc đè bẹp tất cả

Thời Vi ở đâu, nữ sinh khác đều sẽ bị lu mờ, mọi người cũng không cần phải tự rước lấy nhục.

Giang Dịch Phàm thấy các bài hát trong playlist ngày càng ít đi, mấy lần nói "Mọi người tới chọn bài đi" nhưng không ai phản hồi, thấy còn sớm, Giang Dịch Phàm đành phải tổ chức cho các bạn học chơi trò chơi: "Mọi người muốn chơi cái gì, ai là nằm vùng, ma sói? Hay là chọn nói thật hay mạo hiểm?"

Có người la hét: "Ma sói quá khó, đầu óc tôi không nhạy." "Ai là nằm vùng không thú vị." "Hay là chọn nói thật hay mạo hiểm đi, cái này tương đối đơn giản."

Quyết định cuối cùng chính là nói thật hay mạo hiểm, bởi vì mọi người vẫn chưa thân thiết, cho nên Giang Dịch Phàm nhấn mạnh không nên chơi quá trớn, lúc hỏi đến Mục Thần, Mục Thần không nói chơi, cũng không nói không chơi, Lộ Dịch Dương cười nói: "Cậu ta không chơi, nhìn chúng ta chơi là được."

Trò chơi sắp bắt đầu, mọi người tự động ngồi thành vòng tròn quanh chiếc bàn ở giữa, Mục Thần ngồi trên ghế sô pha phía xa, rũ con ngươi, tựa hồ không có hứng thú với loại trò chơi này.

Giang Dịch Phàm đặt bàn xoay do KTV cung cấp vào giữa bàn, tùy ý xoay, chỉ thấy kim đồng hồ bắt đầu quay nhanh, mọi người đều nín thở chờ đợi, năm giây sau, kim đồng hồ dừng lại, chỉ hướng Tây Bắc.

Hướng Tây Bắc, chính là Hình Tĩnh Bách.

Hình Tĩnh Bách có chút hoảng loạn, tựa như không nghĩ tới kim đồng hồ sẽ chỉ hướng mình: "...... Chọn nói thật đi."

"Người đối diện đặt câu hỏi!"

Ngồi đối diện Hình Tĩnh Bách chính là một đàn chị, đàn chị cười cười: "Vấn đề thứ nhất, đơn giản một chút, đàn chị Hình trước mắt có người mình thích không?"

Thời Vi hơi kéo khóe miệng, ánh mắt cũng nhìn về phía Hình Tĩnh Bách.

Hình Tĩnh Bách do dự một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Có."

"Oa ——" "Oa ——" mọi người bắt đầu lớn tiếng ồn ào, có học trưởng tựa hồ chỉ điểm: "Cậu hỏi vấn đề này, hẳn nên hỏi người mình thích có ở đây không mới đúng, thu hẹp phạm vi cho chúng ta."

Thời Vi không tự giác mà nhìn về phía Mục Thần, anh như cũ cúi đầu, không hề phản ứng.

Gò má Hình Tĩnh Bách có chút đỏ lên, tựa hồ không giỏi đối phó với những tình huống như này, Lộ Dịch Dương giải vây cho cô: "Được rồi được rồi, đừng khi dễ phòng thí nghiệm chúng tôi, vấn đề thứ nhất đã hỏi xong, người tiếp theo."

"Được được được, vậy người tiếp theo."

Bàn quay lại được quay, lần này khi nó dừng lại, kim đồng hồ chỉ phía Đông Bắc.

Hướng này vừa lúc là hướng Thời Vi ngồi.

"Chậc chậc, bàn xoay này hình như có mắt," ngồi đối diện với Thời Vi chính là Võ Khải học trưởng, Sơ Niệm Dao nhớ rõ học trưởng này, cũng ở trong phòng thí nghiệm của thầy Trâu, vừa rồi ở bữa tiệc hỏi Thời Vi có phải công việc bận rộn không chính là anh ta.

Cảm giác học trưởng này nói chuyện rất hạ lưu...... Sơ Niệm Dao thầm cầu nguyện trong lòng, đừng quá trớn.

Thời Vi liếc học trưởng kia một cái, lời ít mà ý nhiều: "Chọn sự thật."

"Tôi đoán tình sử của đàn em Thời Vi nhất định rất phong phú, vậy hỏi, hãy nói một đoạn ký ức ấn tượng sâu nhất của em và người mình thích đi."

Thời Vi nghịch xúc xắc mà không biết nhặt được từ đâu, trong giọng nói không có do dự: "Hồi cao trung tiết tự học buổi tối cúp điện, cậu ta ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, nói cậu ta sẽ bồi tôi, tôi hỏi cậu ta có thể bồi tôi bao lâu, cậu ta nói, bồi tôi lâu nhất có thể."

Động tác uống cà phê của Mục Thần cứ như vậy đột ngột cứng đờ.

Thời Vi có thể cảm giác được, khi giọng nói của cô phát ra, ánh mắt lạnh lùng từ hướng của Mục Thần truyền đến, giống như được ngâm trong chất độc đặc sệt, dâng lên cảm xúc kích động che trời lấp đất.

Bởi vì Thời Vi nói, chính là hồi ức của cô và Mục Thần.

Thời Vi nhớ rất rõ ràng, ngày đó là học kì một cao nhị*, thứ tư, công tắc nguồn điện ở trường bị hỏng, tiết tự học buổi tối bỗng nhiên cúp điện, giáo viên tiếng Anh bảo mọi người ngồi ở bàn học nghỉ ngơi một lát trước, Thời Vi nằm sấp lên mặt bàn ngủ.

* Cao nhị: Lớp 11 bên mình

Đợi một tiếng công tắc nguồn điện của trường học vẫn chưa được sửa, trường học dứt khoát cho tan học sớm, bảo các bạn học về nhà làm bài tập, xung quanh là tiếng reo hò của học sinh, Thời Vi bị đánh thức khỏi giấc ngủ chập chờn, nhưng vẫn như cũ nằm bò không động đậy.

Qua hồi lâu, lâu đến mức âm thanh xung quanh biến mất, lớp học chìm trong bóng tối yên tĩnh, Thời Vi cho rằng trong phòng học đã không còn ai, đang muốn tiếp tục nhắm mắt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ghế ngồi cùng bàn bị kéo ra, cô vừa quay đầu, liền bắt gặp đôi mắt đen trong veo của Mục Thần.

Dưới ánh trăng không thấy rõ đường nét của anh, con ngươi lại sáng đến kinh người, giọng anh thấp thấp: "Không muốn về nhà?"

"Ừ."

Thời Vi nhẹ nhàng đáp. Lúc đó sớm đã qua tháng kiểm tra của Cục Giáo dục, có khoảng thời gian cô không đến nhà Mục Thần học cùng nhau, chỉ là ở trong trường hai người vẫn có chút vướng mắc và ái muội như cũ, ai cũng chưa đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, nhưng ai cũng biết, trong lòng mình đối phương không giống người khác.

"Cậu còn chưa đi?" Thời Vi hỏi anh.

Mục Thần nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Cậu cũng chưa đi mà?" Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: "Tôi bồi cậu." Giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự ôn nhu.

Nếu những gì Mục Thần nói là lạnh lùng và ác ý, Thời Vi sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, chính là câu "Tôi bồi cậu" của anh, Thời Vi không biết như thế nào, đột nhiên cảm giác trong lồng ngực như bị thứ gì đánh trúng.

Cô cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi, tiếp theo câu hỏi buột miệng thốt ra: "Cậu có thể bồi tôi bao lâu?"

"—— Có thể bồi cậu bao lâu, liền bồi cậu bấy lâu."

Anh không chần chờ.

Mũi Thời Vi đau xót, nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống. Cô đem mặt chôn vào giữa cánh tay, mặc cho nước mắt nhiễm ra tạo thành dấu vết màu xanh sẫm trên áo đồng phục.

Đối với loại người lạnh lùng như Mục Thần, ôn nhu lên thật là muốn mạng nha.

Cô cứ như vậy dễ dàng bị anh lay động, sau đó, quân lính tan rã.

Đó là một đêm vô cùng sâu sắc trong trí nhớ của Thời Vi, bởi vì đây là lần đầu tiên Thời Vi thẳng thắn mở lòng với người khác như thế, lần đầu tiên cô thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Lý do cô không muốn về nhà rất đơn giản, ngày hôm đó là sinh nhật của cô, sinh nhật cô vĩnh viễn sẽ hoãn lại để đến cùng sinh nhật em trai, hơn nữa quà tặng vĩnh viễn chỉ chia cho em trai, lý do cha mẹ đưa ra rất đơn giản: "Trẻ con mới cần quà, con đã lớn như vậy, muốn quà gì cơ chứ."

Nhưng em trai cô chỉ kém cô bốn tuổi mà thôi. Thời Vi thậm chí hoài nghi cha mẹ trước nay không nhớ sinh nhật của cô.

Tiết tự học buổi tối cúp điện ngày đó, chính là sinh nhật cô, không phải của em trai cô, là của chính cô.

Cô nhớ rõ trong phòng học không có điện, cô và Mục Thần nói rất nhiều rất nhiều, có lẽ là bởi vì bóng tối có thể cho người ta cảm giác an toàn, ở trong đêm tối, anh không nhìn thấy sự bất lực và nước mắt của cô.

Cô nói cô nỗ lực học tập như vậy, bởi vì muốn chứng minh cho cha mẹ thấy "Trọng nam khinh nữ là sai." "Ai nói con gái chỉ có thể gả chồng?" "Con gái một chút cũng không kém so với con trai."

Nói mỗi lần có nam sinh thổ lộ nói thích cô, cô luôn ảo tưởng rằng mình được yêu, nhưng rất nhanh bi ai nhận ra, những nam sinh nông cạn mà ấu trĩ đó chỉ thích vẻ ngoài của cô; nói cô cũng muốn nhận quà sinh nhật thuộc về bản thân......

Ngày thường Thời Vi dễ thương quyến rũ, đuôi mắt đều là tùy ý làm bậy, cô cũng không yếu thế, không gì chặn được, chính là Mục Thần ngày đó thấy được một mặt khác của cô, giống như một loại động vật nhỏ cô đơn nào đó, cuộn tròn thành một nhúm, mềm mại mà an tĩnh.

Hóa ra cô cũng sẽ bất lực yếu ớt, cũng muốn có người làm bạn an ủi.

Bàn tay Mục Thần nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, xoa xoa an ủi, xúc cảm trên tay vừa ấm vừa mịn, ánh mắt anh mờ mịt, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ đau khổ: "Tôi tặng quà sinh nhật cho cậu."

"Hả?"

"Đi theo tôi."

Lúc sau, là Mục Thần túm tay áo đồng phục cô, một đường đưa cô đến quầy nước hoa REW, tặng cô một lọ nước hoa Black Open.

Thời Vi có chút ngoài ý muốn nắm chặt lọ nước hoa, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi thấy mùi phụ nữ mị hoặc trong lọ, loại nước hoa này đúng như tên gọi của nó, mùi gây nghiện, đen tối và quyến rũ đan xen, cá tính cùng rock and roll song hành, thích hợp là nước hoa Dark Knight, cô sớm đã mơ ước hồi lâu.

Thời Vi giương mắt: "Sao cậu biết tôi thích nước hoa nhất?"

Mục Thần cúi đầu nhìn cô: "Sau giờ học, tôi sẽ đi siêu thị ngầm mua bữa sáng, ở trung tâm thương mại ngẫu nhiên gặp cậu rất nhiều lần, cậu dừng ở quầy nước hoa lâu nhất, khi ngửi mùi nước hoa này, mắt tựa hồ sẽ sáng lên."

Hóa ra trước khi gặp nhau vào đêm mưa đó...... anh đã gặp cô đến thử nước hoa.

REW là nhãn hiệu xa xỉ, giá nước hoa ở đây đối với học sinh cao trung cao ngất ngưởng, lúc Mục Thần trả tiền thậm chí mắt cũng không chớp.

Thời Vi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt hoa văn không đều nhau trên chai nước hoa màu đen, khẽ thở dài: "Chai nước hoa đắt tiền như vậy, cậu muốn tôi trả thế nào?"

Mục Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vậy đừng trả."

Nghĩ nghĩ, Thời Vi vẫn rút tờ 8 tệ duy nhất trên người, đi đến một cửa hàng trang sức gần đó để mua một chiếc móc khóa có hình Cô bé quàng khăn đỏ cho Mục Thần, dưới ánh đèn sáng như ban ngày của cửa hàng trang sức, mặt mày cô đẹp và quyến rũ, nghiêm túc nói: "Cái này tặng cho cậu, về sau ngoài chiếc móc khóa này, tôi sẽ tặng cậu một chai nước hoa nam do tôi tự điều chế."

Mục Thần nhận lấy móc khóa, con ngươi nặng nề: "Tôi đã nhớ kỹ."

Nhiều năm qua đi, bọn họ sớm đã thành người lạ, nhưng những khoảnh khắc dịu dàng đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua, lọ nước hoa Black Open vẫn còn ở trong ký túc xá, Thời Vi cất kỹ nó ở nơi sâu nhất trong ngăn tủ, không bao giờ xịt nữa.

Thời Vi không quên rằng cô vẫn còn nợ anh một chai nước hoa nam, nhưng dường như không có ngày trả lại.

Khi cô được hỏi "kỉ niệm ấn tượng sâu sắc nhất giữa bạn và người mình thích" trong KTV, nguyên nhân cô chọn nói hồi ức này cũng rất đơn giản, đây quả thực là kỉ niệm ấn tượng nhất của cô.

Mục Thần cũng là người cô thích.

Hiện tại ngẫm lại, hai mươi năm từ khi sinh ra đến giờ, cư nhiên chỉ có Mục Thần là người duy nhất gặp qua mặt chân thật nhất của cô.

- -------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Mục Thần cũng ôn nhu quá!