Không Thể Buông Tay Anh

Chương 1



1

Sếp tôi có lòng tốt giới thiệu cháu trai của ông ta cho tôi xem mắt. Mà trên đời cái tôi ghét nhất là việc mai mối này, nhưng nếu tôi từ chối, sếp nhất định sẽ mất mặt. Tôi nể mặt sếp nên chỉ có thể miễn cưỡng mà chấp nhận.

Sếp cũng có nói qua về đối tượng lần này cho tôi một lượt.

“Cháu trai tôi cái gì cũng tốt, nhưng lớn lên lại có chút đơn thuần nhút nhát.”

Tôi cũng có chút tò mò, người đàn ông đó rốt cuộc có thể nhút nhát tới đâu? Bọn đàn ông đều hay làm dáng vẻ cừu non, để phụ nữ mất đề phòng sau đó ăn sạch phụ nữ lúc nào không hay.

Thế nhưng mấy cái nghi ngờ kia đều biến mất khi tôi gặp hắn.

Vừa thấy hắn tôi liền trợn tròn mắt mà kinh ngạc.

Hắn mặc áo hoodie và quần jean, dáng người hữu lực, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn long lanh, đích thị là ngây thơ trong sáng không nhiễm chút bụi trần.

Nhìn lại bản thân mình, tôi cảm thấy mình và hắn thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị nói là già trước tuổi, từ khuôn mặt, thân hình hay gu ăn mặc.

Như hiện tại đây, tôi mặc váy ngắn, khoe trọn thân hình xinh đẹp, đi giày cao gót, trang điểm tinh tế, mái tóc uốn nhẹ nhàng càng thêm nét chững chạc.

Già đến nỗi hắn gọi tôi một tiếng “dì” cũng được.

Nhìn cái tình huống xấu hổ này tôi muốn bỏ về ngay lập tức, mông cũng nhấc lên khỏi ghế rồi. Chẳng qua nhớ lại lời đã hứa với sếp, nên đành cắn răng bóp bụng ngồi lại cùng hắn.

Hắn vừa ngồi xuống, sự đối lập giữa tôi với hắn càng rõ, người qua đường nhịn không được mà đáng giá.

Bọn họ xì xầm vào tai nhau, không biết vô tình hay cố ý mà cứ lọt hết vào tai tôi.

“Trời má ơi nhìn kìa, phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi!”

Nghe đến đây tôi bất lực đến nổi khóe miệng giật giật. Mấy người nói gì cũng đúng, mở miệng ra là lời hay ý đẹp, tôi cảm kích lắm, vậy nên đừng nói nữa, cảm ơn.

Tôi nhìn họ rồi lại nhìn tên “tiểu thịt tươi” trước mắt. Đến cùng vẫn là chịu không được mà đưa ra quyết định.

“Thật ngại quá, tôi cảm thấy tuổi tác chúng ta không hợp...”

Còn chưa để tôi nói xong, Giang Diêu lập tức nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc bích chớp chớp liên tục, có chút đỏ lên. Như thể tôi đang bắt nạt hắn.

Biểu tình đó của hắn làm tôi cảm thấy bản thân đầy tội lỗi, lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Hắn hơi cúi đầu, sợi tóc phe phẩy đáng yêu, dùng thanh âm mềm mại pha chút tủi thân cất tiếng.

“Tuổi tác không thể thay đổi được, nhưng mà tình cảm tôi tin chúng ta có thể từ từ bồi đắp…”

Quả thật ấu trĩ, không biết hắn học ở đâu ra mấy câu sến súa như thế, hẳn là ba mẹ trong nhà dạy. Tôi cũng không mấy để tâm.

Nhưng cái tôi không ngờ nhất là, hắn vậy mà nói được làm được. Hắn thật sự muốn bồi đắp tình cảm với tôi.

Ngay ngày xem mắt đó đó, Giang Diêu đã nhất kiến chung tình với tôi, mỗi ngày đều ân cần hỏi thăm, thỉnh thoảng còn tự tay làm thức ăn mang đến cho tôi.

Ngoại trừ vấn đề tuổi tác làm tôi băn khoăn, thì hắn thật sự là một người đàn ông tốt.

Thế nên tôi chấp nhận hắn, cho hắn một cơ hội.

Quen nhau được hai tháng, đột nhiên một hôm mẹ gọi điện thoại cho tôi.

“Vũ Lạc, nghe nói con có người yêu à? Việc lớn như vậy cũng không nói cho ai trong nhà một tiếng.”

Tôi có chút sửng sốt, ở đâu bà biết tin này hay vậy?

Chuyện cùng Giang Diêu hẹn hò tôi cũng không nói cho ai nghe.

Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một người. Em gái khác cha khác mẹ của tôi - Trần Hạ Nam.

Còn chưa để tôi nghĩ thấu đáo mẹ tôi lại hối thúc: “Cũng lâu rồi con không về nhà, Hạ Nam nói nhớ con, tuần sau về nhà đi, dắt theo bạn trai nữa.”

Nghe đến một chữ “nhớ” kia tôi lại có chút khinh thường.

“Mẹ, Hạ Nam chán ghét con thế nào không lẽ mẹ không biết sao?”

Mẹ im lặng một lúc, sau đó mới từ tốn đáp lại tôi: “Đều là chuyện cũ rồi, bây giờ là bây giờ, người cùng một nhà con không nên để bụng nhiều như vậy.”

Tôi im lặng không đáp nữa, bà lại lải nhải tiếp, cuối cùng vẫn là muốn tôi đưa Giang Diêu về nhà.

Tắt máy, khoé môi tôi chịu không được mà kéo cao lên, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Nhớ lại một năm kia.

Năm tôi mười tuổi, mẹ tái hôn, mà người ba dượng kia cũng có một cô con gái nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Lần đầu gặp mặt, đứa em gái ấy ngọt ngào luôn miệng gọi tôi là chị, còn lôi kéo tôi chơi búp bê cùng cô bé.

Mà nhìn thấy búp bê tôi liền ngẩng người. Đây là lần đầu tôi thấy chúng gần như thế, lúc trước đều lén nhìn đứa trẻ khác chơi.

Người ba trước của tôi là một con ma men, lúc nào cũng say xỉn đem đồ trong nhà ra đập phá hết, không phá thì đem đi bán lấy tiền mua rượu.

Trước đây tôi không có búp bê để chơi.

Trong thâm tâm có chút rung động, trước sự rủ rê của Trần Hạ Nam, tôi cẩn thận bế một bé búp bê lên ngắm nghía.

Trần Hạ Nam nói chân búp bê có thể cử động, bèn cầm tay tôi đặt lên chân búp bê, sau đó dùng sức…

Chân búp bê lập tức gãy.

Chưa đầy một giây, Trần Hạ Nam liền oà khóc nức nở, vừa khóc vừa gào.

“Chị phá hỏng búp bê của con rồi!!!”

Ba mẹ nghe tiếng liền chạy đến.

Không hỏi đầu đuôi, mẹ tát tôi một bạt tay đau điếng, hôm đó tôi cũng không được ăn cơm.

Tối đến, tôi ở đứng một góc tường lặng lẽ nhìn Trần Hạ Nam đắc ý trên bàn ăn, kế hoạch thực hiện thành công làm cô ta rất vui vẻ, cứ cười mãi.

Từ đó về sau, cuộc sống của tôi không có một ngày an ổn…

Tâm cơ Trần Hạ Nam phức tạp, luôn tính kế tôi, cô ta làm chuyện xấu đều chừa đường lui cho mình, mà tôi thì lại vào vai hung thủ, chịu mọi sự khinh miệt cùng xa lánh của mọi người. Họ đều cho rằng cô ta đúng, người sai trước giờ đều là tôi.

Sau này khi lớn hơn một chút, tôi bắt đầu biết cái gì gọi là tình yêu.

Mối tình đầu đó tôi phải kiên trì viết thư tình nửa năm trời, anh ta mới chấp nhận quen tôi.

Nhưng sau đó hắn đột nhiên nói lời chia tay.

Tôi tan nát tâm can, hai mắt tràn ngập nước mắt, mơ mơ màng màng khó hiểu hỏi anh ta vì sao lại chia tay tôi.

Anh ta trưng ra bộ mặt thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng đáp: “Bởi vì tôi chán ghét loại con gái hai lòng hai dạ không chung thủy như cô.”

Ngày hôm sau tôi lại nhìn thấy Trần Hạ Nam kéo tay anh ta đi qua trước mặt tôi.

Trên môi cô ta lộ ra nụ cười bí hiểm đầy gian manh cùng đắc ý, giống hệt nụ cười năm xưa.

Cô ta cùng mối tình đầu sai lầm kia của tôi hẹn hò không lâu thì chia tay.

Cô ta quả thật không có chút tình cảm với tên đó, cái cô ta thích chính là cảm giác giẫm đạp tôi, hưởng thụ cảm giác diễu võ dương oai trước sự đau đớn của tôi.

Sau này cũng như vậy, chỉ cần tôi yêu ai thích người nào, cô ta liền nghĩ trăm phương ngàn kế cướp đi bạn trai của tôi.

Cô ta trong mắt ba mẹ là con ngoan, trong mắt thầy cô là trò giỏi. Tôi thật không biết làm cách nào mới có thể lột lớp mặt nạ của cô ta xuống.

Khi chỉ có tôi và cô ta, cô ta lại đem danh dự của tôi giẫm đạp, cười nhạo tôi vô dụng, hèn mọn.

“Chị gái yêu dấu, chị biết vì cái gì ai ai cũng yêu quý tôi không?”

“Bởi vì cái gì chị cũng thua tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện chị có thể vượt qua tôi!”

2

Thấy gia đình quan tâm chuyện tôi dẫn bạn trai về như thế, tôi cũng nói cho Giang Diêu nghe, xem hắn phản ứng như nào.

Ai ngờ hắn lập tức gật đầu đồng ý: “Đương nhiên có thể.”

Tôi còn chưa mở miệng nói gì, hắn đã nhiệt tình mà tính toán.

“Tôi nghĩ nên mang theo chút quà, không biết cô chú thích cái gì?”

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ để cô chú có cái nhìn tốt về tôi.”

Tôi chỉ có thể thở dài trong lòng, nhẹ giọng đáp.

“Ừm… sao cũng được.”

Nhìn bộ dạng khẩn trương nghiêm túc của hắn, không hiểu sao tâm tình tôi rất phúc tạp, cứ bồn chồn lo lắng.

Không biết sau này hắn có còn thật lòng thích tôi không? Hay là lại như những người trước?

Dù lo lắng thì cũng không tránh khỏi, cuối cùng cũng đến ngày ước định, tôi đưa Giang Diêu về nhà.

Cánh cửa kiên cố vừa mới mở ra, từ bên trong một người lao ra ôm chầm lấy tôi, miệng cô ta ríu rít: “Chị, sao lâu vậy chị mới về? Hôm trước mẹ bị bệnh, em ở bên cạnh chăm mẹ, cứ nghe mẹ nhắc chị mãi.”

Không hổ là trà xanh cao cấp, chỉ một câu như thế đã đẩy tôi vào thế bất hiếu, mà cô ta vừa vặn trở thành người con có hiếu.

Cảm thấy ôm đủ rồi, Trần Hạ Nam buông tay, quay đầu nhìn về phía Giang Diêu.

Hai mắt cô ta lập tức mở to kinh ngạc, tựa như nhìn thấy điều gì đó rất thú vị.

Nhưng chỉ qua lát sau cô ta liền che giấu đi.

“Cho hỏi, anh này là…”

Rõ ràng cô ta biết hôm nay tôi đưa bạn trai về mà vẫn tỏ vẻ không biết.

Tôi có chút lo lắng mở to mắt: “Hạ Nam…”

“Tôi là bạn trai của Vũ Lạc, Giang Diêu.”

Giang Diêu nhìn cô ta, trong mắt chẳng có biểu tình gì.

Trần Hạ Nam đưa tay ra, trên môi nở nụ cười ngọt ngào: “Rất vui được gặp, anh đẹp trai.”

Cái bộ dạng nồng nhiệt của cô ta, Giang Diêu chỉ liếc mắt một cái sau đó cũng không buồn quan tâm, tay cũng chẳng đưa ra bắt tay lại cô ta.

“Sao lại đứng ở ngoài hết vậy? Mau vào nhà đi.” Mẹ tôi từ trong phòng vừa thu xếp đồ đạc vừa nói vọng ra.

Giang Diêu lập tức nghe theo, hắn đi phía sau tôi, Trần Hạ Nam cứ như thế mà bị bỏ rơi một chỗ, xấu hổ thu tay lại.

Trong phòng khách, mẹ tôi cứ luôn miệng hỏi Giang Diêu, hỏi tuổi tác, hỏi sự nghiệp. Trần Hạ Nam ngồi một bên lại cười tủm tỉm, một hồi thì rót một ly nước, một hồi thì lột một quả quýt mời tôi ăn, bộ dạng tựa như rất yêu thương tôi.

Chỉ có tôi biết bên trong cô ta đang toan tính cái gì.

Tôi hờ hững nhìn cô ta, miệng nhịn không được cười lạnh, đáy mắt đầy vẻ khinh thường.

“Làm sao vậy?” Mẹ đột nhiên hỏi tôi.

“Không có gì.” Tôi cầm quả quýt Trần Hạ Nam vừa lột trên tay, nhẹ nhàng thả một cái, quả quýt liền rớt xuống mặt đất, tôi nhìn chăm chăm Trần Hạ Nam, nhẹ nhả ra một câu.

“Quýt bẩn rồi, không ăn được.”

Trần Hạ Nam mở to hai mắt nhìn tôi, khuôn mặt của cô ta hiện lên vẻ tái nhợt, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại được vẻ điềm đạm ban đầu.

“Đúng là bẩn rồi! Bây giờ chị muốn ăn gì? Để em đi mua.”

Còn chưa để tôi trả lời, cô ta đã đứng lên.

“Giang Diêu cùng tôi đi mua đi. Tôi sợ nhiều quá cầm không xuể.”

Yêu cầu này của cô ta nhảm thật sự!

Tôi nhìn về phía Giang Diêu, hắn có vẻ sửng sốt nhìn qua tôi, do dự một lát, cuối cùng cũng đứng lên: “Được.”

Chỉ một chữ như thế của hắn đã làm cho tôi trầm ngâm vài phần, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Đợi đến khi bọn họ trở về, cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Giang Diêu sắc mặt vẫn như thường nhưng Trần Hạ Nam lại có phần ủ dột, giống như vừa xảy ra chuyện gì đó buồn rầu.

Ngồi trên bàn ăn, không khí có chút gượng gạo cùng bí bách. Suốt cả quá trình hai người họ không ai nói gì, không khí quả thật kỳ lạ.

Thẳng đến khi chúng tôi rời đi, Trần Hạ Nam vẫn chưa lấy lại được dáng vẻ bình thường.

Trên đường trở về tôi nhịn không được mà hỏi Giang Diêu.

“Lúc cậu với cô ta đi mua trái cây có gì xảy ra à?”

Giang Diêu nhìn tôi có chút sửng sốt, sau đó né tránh ánh mắt của tôi như chột dạ.

“Chỉ cầm giúp cô ta hai túi trái cây, không có cái gì khác.”

Hắn vốn muốn che đậy nhưng lại trách hắn quá ngây thơ, hai chữ “nói dối” đã viết rõ trên mặt hắn.

“Ừ.”

Tôi cũng không truy cứu, nếu hắn muốn giấu, tôi cũng không cố hỏi được.

Không phải người ta vẫn hay thường nói sao? Không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, không biết hắn có thể yêu tôi bao lâu?