Không Thể Buông Tay Anh

Chương 3



“Thật…”

Chỉ vì một chữ này của tôi mà hắn bỗng nhiên hóa thành một người khác, trở về dáng vẻ cừu non ban đầu, chui vào lồng ngực tôi dùng cái đầu đầy tóc cọ vào đó, tựa như cún con đang làm nũng.

“Vũ Lạc tốt nhất…”

Hắn thật sự lại làm tôi ngớ người, vừa nãy còn dọa tôi sợ muốn chết. Bây giờ cư nhiên lại biến thành như vậy.

Hắn cọ cọ một hồi đột nhiên dừng lại.

“Em biết rồi đúng không?”

Tôi thoáng giật mình, hắn đang nói đến điều gì? Chắc hẳn là cái việc hôm trước tôi nghe lén hắn cùng Trần Hạ Nam nói chuyện.

Đoán chừng là thế tôi liền gật đầu.

Hắn mạnh mẽ ôm lấy tôi, sức lực ngày càng lớn giống như sợ tôi chạy mất.

“Vũ Lạc, có phải do tôi mắng Trần Hạ Nam nên em giận không? Tôi thật sự không cố ý đâu!!!”

Hắn khẩn trương nói, giọng điệu ngày càng gấp gáp.

“Kỳ thật tôi không muốn phá hư tình cảm của chị em em, nhưng có một vài thứ tôi muốn em biết.”

Hắn hít sâu một hơi rồi khẽ nói.

“Tôi cùng cô ta đi mua trái cây, cả quá trình cô ta đều nói xấu em. Còn hôm đó ở công viên, cô ta ở dưới nhà tôi đợi, tôi không để ý tới cô ta, cô liền nói sẽ mách mẹ, mẹ nổi giận sẽ phản đối chúng ta yêu đương, cho nên tôi chỉ có thể nhẫn nhịn để cô ta đi cùng, nhưng càng ngày cô ta càng quá đáng, thế nên... tôi nhịn không nổi nữa ở công viên mắng cô ta.”

Giang Diêu nói một đống loạn xạ, cuối cùng lại ủy ủy khuất khuất đem cái đầu đen bóng dụi vào ngực tôi.

“Xin em đừng không thích tôi.”

Tôi cảm thấy hắn rất đáng yêu, tựa như hắn phạm sai mà nhận lỗi. Hay nói đúng hơn là giống như người khác ức hiếp hắn, hắn liền quay về mách tôi.

Tôi đưa hai tay lên không, sau cùng ôm lấy hắn.

“Không có không thích cậu, cậu đem chuyện này nói cho tôi, tôi còn cảm thấy vui vẻ, mà cái kia, so với cậu, tôi càng chán ghét Trần Hạ Nam hơn.”

Giang Diêu tựa hồ có chút bất ngờ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tôi, sau đó lại ngây ngô cười. Như thể hắn trút bỏ được gánh nặng.

Nhớ đến cái gì đó tôi lại nói.

“Tôi còn có cái muốn hỏi.”

“Hửm?” Hắn liền lần nữa trở nên nghiêm túc.

“Cậu lớn tuổi hơn tôi?”

Giang Diêu hơi chột dạ một tí, sau đó cũng gật đầu.

“Ừ… lớn hơn em hai tuổi.”

Hắn khó hiểu hỏi tôi: “Chú tôi không nói với em sao? Ban đầu em còn cho rằng chúng ta tuổi tác quá chênh lệch, tôi tưởng em biết rồi?”

Hắn nói có lý, nhưng làm sao trách tôi được, bộ dạng của hắn như con cừu non ngây thơ đáng yêu thế kia, tôi còn cho rằng hắn chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ, chịu không được mà nở nụ cười xấu xa nhéo má hắn.

“Nào… cún con kêu một tiếng “chị” nghe thử xem nào!”

Khuôn mặt trắng nõn của hắn chỉ vì một câu này của tôi mà đỏ bừng, hàng lông mi dài như cánh quạt nhẹ nhàng run rẩy.

Ghẹo hắn như vậy tôi thấy rất vui, nhưng thấy hắn ngại ngùng muốn chết, tôi cũng không đành.

“Thôi, không cần nữa.”

Hắn lại xua tay, lắp bắp nói.

“Kêu... anh sẽ kêu mà!!”

Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mở miệng.

“Chị ơi…”

Tim tôi đột nhiên nảy “thịch” lên một cái, tiếng “chị ơi” này cũng ngọt ngào quá rồi.

5

Nói chuyện rõ ràng xong, tôi và Giang Diêu ngày càng thân mật, tình cảm ngày càng tốt. Trong khoảng thời gian này tôi đem mọi chuyện Trần Hạ Nam đã làm với tôi, nói từng chuyện cho hắn nghe, vốn chỉ muốn tâm sự với hắn chút. Ai mà ngờ hắn lại ôm tôi vào lòng. Tức giận đến run cả người, thậm chí còn có thể thấy hốc mắt hắn hồng hồng tựa hồ là muốn lật trời lên.

Ôm chặt tôi, hắn nghiêm túc nói: “Vũ Lạc, về sau không có kẻ nào được bắt nạt em, nếu có tôi lập tức khiến kẻ đó sống không bằng chết!”

Tim tôi như có dòng nước ấm chảy qua.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gọi là tình yêu và bảo vệ. Không nhịn được, tôi ôm lại hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy ngày sau mẹ tôi gọi điện tới, đoán chừng cũng chẳng có gì tốt lành.

Đúng như tôi đoán, vừa mở miệng ra giọng điệu của mẹ không hề vui vẻ.

“Vũ Lạc, khi nào rảnh trở về nhà một chuyến đi.”

Cảm giác không ổn lại ngày càng rõ ràng, trực giác mách bảo lần này nhất định có điềm xấu.

Tôi lập từ chối.

“Không phải vừa mới về mấy hôm trước sao, con gần đây bận lắm, không thể về.”

“Con cái trong nhà, trở về một lần khó đến vậy sao? Hạ Nam chưa từng từ chối về nhà như con.”

Nghe đến đây lòng tôi dậy lên một trận khinh bỉ, môi cũng không chịu được mà cười lạnh.

Trần Hạ Nam mấy năm nay ăn chơi lêu lổng, không có việc làm đương nhiên là có thời gian rảnh rỗi, có thể so sánh tôi và cô ta sao?

Tôi vừa định nói ra lời này, mẹ liền che đậy bằng một câu nói khác.

“Bệnh tình của mẹ lại tái phát, mẹ không thoải mái, con đừng để bụng mẹ, nếu thực sự bận thì cuối tuần sắp xếp thời gian về ăn cơm chiều được không?”

Nghe đến đây tôi cũng chỉ biết hít sâu một hơi bất lực, bà ấy đã lấy bệnh tật ra làm cớ thì tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tôi cũng không muốn mang danh không làm tròn chữ hiếu.

“Được.”

Cúp máy, tôi thở dài.

Chuyện này nhỏ nhặt nên tôi cũng không nói cho Giang Diêu biết, muốn để mình tự giải quyết.

Hơn nữa, tôi cũng đoán được rằng lần này kêu tôi trở về gấp gáp như vậy phần lớn chắc chắn là việc liên quan đến Giang Diêu.

Theo hẹn, tối thứ bảy tôi trở về nhà.

Lần này Trần Hạ Nam không có ở nhà, chỉ có mẹ cùng cha dượng ngồi ở đó.

Cơm nước xong xuôi, mẹ gọi một mình tôi vào phòng ngủ bà, còn cẩn thận đóng cửa lại, bà lập tức nói thẳng vào chủ đề.

“Con lập tức chia tay Giang Diêu cho mẹ!”

Quả nhiên tôi đoán không sai. Muốn ép tôi chia tay mới là thật, còn bệnh tình đều là giả.

“Vì cái gì?” Tôi lập tức lạnh nhạt hỏi lại.

“Hắn ở trước mặt con một mặt, sau lưng con một mặt, không phải loại người tốt lành gì.”

Tôi chợt cười khinh.

“Mẹ làm sao mà biết được…” Dừng một chút tôi lại nói.

“Trần Hạ Nam nói?”

Bà như bị chột dạ liền run run nói.

“Con…”

Tôi vẫn chậm rãi mà truy vấn: “Có phải nó nói Giang Diêu đã chửi nó không?”

Mẹ tôi bị chọc trúng tim đen, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó khó chịu. Tức giận nhưng bà lại không nói được gì, chỉ có thể cắn răng cam chịu.

Trước giờ vì nể một tiếng “mẹ” nên tôi cũng không so đo gì, nhưng hôm nay tôi muốn nói.

“Mẹ không muốn biết Giang Diêu vì cái gì mắng nó sao?”

Tôi nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích, sau đó lại nói tiếp.

“Nó nhân lúc con không có mặt mà quyến rũ anh ấy đấy.”

Mẹ chừng to mắt như không muốn tin.

“Tống Vũ Lạc, đừng nói bậy.”

“Con nói bậy sao? Mẹ thử nghĩ lại đi.”

“Con biết mẹ không có năng lực kiếm tiền, cho đến nay chúng ta đều sống dựa dẫm vào cha dượng, cho nên mẹ luôn cố gắng nỗ lực lấy lòng Trần Hạ Nam. Biết nó chán ghét con, mẹ cũng mắt nhắm mắt mở coi như không có chuyện gì. Cuộc sống của con bị nó chèn ép cũng không có trách mẹ, sau này khi lớn lên, từ lần đầu con yêu đương, sau đó mỗi một lần yêu đương, người con thích Trần Hạ Nam đều sẽ tìm cách cướp đi, bây giờ đến hiện tại, mắng nó một câu trà xanh cũng là quá đáng sao?”

Quả thật tôi đã bị mẹ làm cho kích động, lời nói ra vừa nhanh và lớn, nói xong một hơi cũng khiến cho tôi phát mệt.

Mẹ nhìn tôi không dám phản bác. Tôi nói đúng rồi, nhưng mẹ lại không chấp nhận. Chẳng qua đây là sự thật, tiếp thu như thế nào thì đó chính là việc của bà, bà không nhận thì đó vẫn là sự thật.

6

Sau lần đó mẹ tôi không đề cập tới việc của tôi cùng Giang Diêu nữa.

Mà Trần Hạ Nam quả nhiên vẫn là trà xanh cao cấp, cô ta tự phát giác được việc của cô ta không thành, liền chủ động tìm tôi sinh sự.

“Chị cãi nhau với mẹ sao?”

Tôi cũng chẳng thèm để cô ta vào mắt, chỉ xem cô ta như một con thú đang diễn xiếc. Nhưng cô ta lại cứ kiếm chuyện, không ngừng cứ lẽo đẽo theo sau nói hoài một câu chuyện.

“Chị mau đi xin lỗi mẹ đi, những chuyện nhỏ như thế này không nên để cho bà ấy tức giận!”

Tôi vẫn không quan tâm cô ta, thấy không lấy được sự chú ý của tôi, cô ta liền đẩy sang vấn đề khác.

“Hôm nay chị đi họp lớp cấp 3 phải không?”

Hóa ra cô ta ở đây chờ tôi không phải là không có việc gì, tôi cũng không muốn dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp hỏi.

“Muốn gì thì nói luôn đi, đừng vòng vo.”

Cô ta liền nói.

“Cho em tham dự với được không?”

“Tôi họp lớp cô đi theo làm gì?”

Thật sự không hiểu được cô ta đang nghĩ gì trong đầu, thế nhưng cô ta lại nói ra một câu khiến tôi cảm nhận thật rõ cái sự mặt dày trơ trẽn của cô ta.

“Bởi vì mối tình đầu của em là bạn học chung lớp với chị.”

Thật muốn đánh cho cô ta một cái, cô ta cướp đi mối tình đầu của tôi, còn không biết xấu hổ mà nhắc đến.

Thấy tôi không hồi đáp cô ta lại tiếp tục nói.

“Chị không đồng ý cũng không sao, em cũng có thể tự mình đi!”

Tôi cười lạnh, quả nhiên gian xảo, không muốn nói thêm với loại người này, tôi trực tiếp kéo cô ta đến chỗ lớp trưởng năm đó của lớp tôi, tùy tiện tìm đại một cái lý do rồi đẩy cô ta vào buổi họp lớp. Sau đó bỏ đi chẳng thèm đi vào.

Chết cười mất, cô ta hiện tại ngoài đàn ông ra thì chẳng còn gì có thể bám víu được, cả cuộc đời của cô ta cứ phải phụ thuộc vào đàn ông, thật đáng khinh.

Nhưng quả thật, tôi xem nhẹ tâm cơ của Trần Hạ Nam rồi.

Cô ta cao tay hơn tôi nghĩ.

Không đi cái buổi họp lớp kia, tôi cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Tên lúc trước tôi theo đuổi nửa năm mới đồng ý hẹn hò, qua một thời gian lại nổi khùng nói lời chia tay, bảo là không muốn có gì liên quan đến tôi nữa, bây giờ hắn lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa bắt máy hắn đã gấp gáp nói.

“Tống Vũ Lạc, anh là Đinh Trừng.”

Tôi nghe hắn nói mà ngẩn ngơ vài giây. Đinh Trừng là thằng cha nào vậy? Suýt nữa không nhớ ra hắn là ai, sau một lúc mới nhớ ra đây là mối tình đầu bị cướp của tôi.

Tôi cũng lạnh nhạt, tiết kiệm từng chữ với hắn.

“Có việc gì?”

Không phải là hắn hết tiền đấy chứ?

Đừng mượn tiền tôi là được, tôi nghèo lắm, không có tiền.

Nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của tôi, hắn có chút ái ngại.

“Chúng ta đến quán nước được không? Anh có chuyện muốn nói.”

Tôi lập tức từ chối.

“Không cần phải phiền phức như vậy, muốn gì thì trực tiếp nói qua điện thoại đi.”

Hắn lại càng gấp hơn.

“Anh muốn gặp em!”

Này anh trai ơi? Anh éo hiểu tiếng người à? Ý từ chối của tôi đã rõ như vậy rồi vẫn còn cố bám víu.

Tôi trực tiếp từ chối không cho hắn chút mặt mũi.

“Hình như tôi và anh không có cái gì để nói, cũng không cần gặp, tôi cúp máy trước.”

Nói rồi tôi dứt khoác tắt máy.

Ấy vậy mà hắn lại bám dai như đĩa, vào ban đêm điện thoại tôi phát đầy tin nhắn, trong đó toàn là mấy lời lời sến sẩm, tôi xem cũng không muốn xem, trực tiếp xóa bỏ, từ đó trong điện thoại tôi lại có thêm một cái dãy số vào danh sách đen.

Hắn đột nhiên muốn liên lạc với tôi nhất định là Trần Hà Nam giở trò quỷ, mà sự thật cũng chứng minh tôi đoán đúng rồi.

Tôi ở dưới lầu công ty thấy được Đinh Trừng cùng với Trần Hạ Nam.

Trần Hạ Nam vừa thấy tôi liền quay sang nói với hắn: “Vũ Lạc đến rồi, hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước.”

Nói rồi cô ta bỏ đi, mà Đinh Trừng thấy tôi lại như bắt được vàng, lập tức cuời.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Hắn ta nhìn tôi, đánh mắt quét từ trên xuống dưới một vòng, trong tròng mắt có thể thấy được vài phần kinh ngạc.

Cũng đúng thôi, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ tới lúc trước con vịt xấu xí theo đuổi hắn, bây giờ lại có thể biến thành bộ dạng như hiện tại, nói không quá chính là vịt hoá thiên nga.

Tôi cầm lấy một đoạn tóc nghịch nghịch, không để hắn vào trong mắt.

“Anh muốn nói gì?”

Trong lời nói tôi có thể nhìn ra xa cách.

Đinh Trừng dừng một chút rồi nói.

“Có thời gian thì chúng ta cùng nhau…”

Lời hắn còn chưa nói xong đã bị tôi đánh gãy.

“Không có thời gian!”

“Tống Vũ Lạc! Tôi cảm thấy tôi và em có hiểu lầm, em có thể cho tôi một cơ hội…”

Tôi thật sự nghe không nổi nữa, năm đó hắn nói với tôi rằng tôi kẻ hai lòng hai dạ, không chung thủy, bây giờ há mồm bảo đó chỉ là hiểu lầm?

“Không thể!!!”

Tôi chán ghét việc hắn cứ luyên thuyên, trực tiếp mở miệng không cho hắn nói nữa.

“Đã qua rất nhiều năm như vậy, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nhớ rõ, cũng chẳng thèm để tâm, càng không nghĩ, không muốn sẽ gặp lại anh! Mà quan trọng hơn, tôi có bạn trai rồi, xin anh biết tự trọng đừng đến tìm tôi nữa.”

Một tràn của tôi đã khiến Đinh Trừng không thể đáp lại được bất cứ thứ gì nữa.

Tôi trực tiếp xoay người rời đi, hắn ta lại nói với theo.

“Anh thật sự không muốn cứu vãn cái gì, anh chỉ muốn nói cho em nghe năm đó Trần Hạ Nam đưa cho anh một lá thư tình, nói là em lén anh gửi cho người khác, cho nên anh mới hiểu lầm là em không chung thủy, nhưng sau này khi nhìn kỹ phong thư kia anh mới phát hiện, phong thư đó bị giở trò, cho nên anh muốn nói với em, anh xin lỗi!”

Lại là Trần Hạ Nam. Cô ta đúng là nhiều quỷ kế.

Nhưng mà cái lời xin lỗi này của Đinh Trừng tôi cũng không muốn nhận.

“Cho dù hiểu lầm như vậy nhưng lúc ấy anh không hỏi rõ tôi mà lại chọn tin tưởng Trần Hạ Nam, anh nên hiểu rằng sự lựa chọn năm ấy của anh sẽ dẫn đến kết quả này! Cả đời chúng ta sẽ không thể quay lại với nhau. Tôi cũng không muốn tha lỗi!”

Hắn lại bày ra bộ dạng biết lỗi.

“Lúc đó là do anh đang giận dỗi…”

Tôi thật không muốn nghe hắn giải thích gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên cầu thang. Sau đó lại thấy được Giang Diêu đang đứng đó chờ tôi…

Trong thâm tâm tôi có chút hoảng hốt, tôi cũng không biết mình hoảng hốt vì cái gì, chắc hẳn là tôi sợ Giang Diêu hiểu lầm, lập tức giải thích.

“Ừm… hắn và tôi là bạn học lúc cũ, chúng tôi…”

Giang Diêu lại hết sức bình tĩnh đặt một ngón tay lên đôi môi đang mấp máy của tôi. Hắn “suỵt” một cái, chậm rãi nói.

“Đó là mối tình đầu của em.”

Tôi càng luống cuống, thấy khó hiểu: “Sao anh lại biết?”

Hắn cười, mân mê vài lọn tóc của tôi.

“Trần Hạ Nam cố ý gọi điện thoại kêu tôi đến đây, còn nói là em và người tình của em gặp lại nhau.”

Hắn cố ý cười cười hỏi lại tôi. Nụ cười của hắn mang đầy ý vị trêu ghẹo nhưng lại cực kỳ đẹp mắt.

“Em đoán xem, khi đó tôi trả lời cô ta thế nào?”

“Anh đã nói cái gì?” Tôi quả thật có chút tò mò mà hỏi tới.

“Nói…” Hắn cố tình kéo dài âm thanh của mình ra làm cho tôi càng thêm hồi hộp.

“Anh nói với cô ta, nếu vô công rồi nghề không có chuyện gì làm thì kiếm thằng nào khác tiếp cô đi, đừng làm mấy chuyện thất đức nữa, cũng đừng gọi cho tôi, tôi bận tiếp bạn gái mình rồi, không rảnh tiếp cô.”

Tôi bị hắn chọc cho phì cười, không ngờ miệng lưỡi hắn còn đanh đá hơn mấy bà bán cá ngoài chợ nữa, rất có khiếu châm chọc người khác.

Cái chuyện “thất đức” kia rõ ràng ám chỉ Trần Hạ Nam.

Hắn nhìn tôi cười dịu dàng, hôn lên trán tôi.

“Yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm em.”

Hắn đưa tay lên ôm tôi vào lòng, đầu gục vào vai tôi, giọng nói nghẹn ngào pha thêm chút ủy khuất.

“Nhưng mà tôi ghen rồi. Em dỗ tôi đi!”

Tôi hơi nhíu mày, cái tên này lạ à nha, vừa bảo không hiểu lầm, bây giờ lại bảo ghen?

"Tôi với Đinh Trừng không có gì mà anh vẫn ghen được à?”

“Vẫn ghen.”

Hắn dừng một chút dùng âm thanh mềm mại nói.

“Ghen… tại sao tôi không phải là mối tình đầu của em.”

Nghe hắn nói dứt câu tôi hơi đơ người, quả thật không nghĩ đến cái lý do này. Tôi cũng có thử suy nghĩ qua. Nếu Giang Diêu là mối tình đầu của tôi thì sao nhỉ? Có lẽ… một đời này của tôi tình duyên sẽ không trắc trở như vậy