Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 1



"Chị ơi! Em sẽ chết sao?"

Mỗi lần nhớ đến câu hỏi này của em gái là Lưu Tĩnh Ngữ lại cảm thấy đau nhói ở tim.

Ba mẹ cô mất sớm, gia cảnh thì lại không mấy khá giả, một mình cô phải vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi em gái vừa tròn mười hai tuổi. Thậm chí sau khi học xong 12 cô còn phải nghỉ học, không thể tiếp tục học lên cao hơn.

Mặc dù vậy, mặc dù ở làng quê có chút nghèo nàn nhưng làng xóm đều rất tốt bụng, họ quan tâm đến chị em cô rất nhiều, lúc nào cũng cho chị em cô đồ ăn, trái cây. Không những vậy còn có những nhà từ thiện phát tặng gạo, đồ dùng, quần áo, dụng cụ học tập, thế nên cuộc sống của hai chị em cô cũng không đến nỗi quá bấp bênh.

Nhưng hai tháng trước, một biến cô đã xảy ra, em cô bị mắc bệnh u não, một căn bệnh nguy hiểm có thể cướp đi mạng sống của em cô.

Cơ mà trong cái rủi lại có cái may, khối u của em cô là u ác tính, cũng không chèn ép dây thần kinh, chỉ cần phẫu thuật loại bỏ là em cô lại có thể sống khoẻ mạnh.

Chỉ là điều kiện y tế ở quê không được tốt lắm, buột Lưu Tĩnh Ngữ phải đưa em gái lên thành phố để chữa trị.

Ngặc nỗi cô lại không có nhiều tiền, mà phẫu thuật lại phải cần một số tiền lớn, hơn nữa còn phải tính đến tiền viện phí, ăn uống đi lại, cái nào cũng cần phải dùng đến tiền.

Vậy nên tạm thời cô chỉ có thể để em mình ở bệnh viện điều trị, uống thuốc để giảm bớt đau đớn. Còn cô thì phải tìm thêm việc làm, ngày đêm không ngủ nghỉ để kiếm tiền phẫu thuật cho em gái.

Dạo gần đây, cô được một người bạn mới quen giới thiệu đến quán bar làm phục vụ, tiền lương rất cao, nghe nói còn có tiền hoa hồng nếu làm việc tốt.

Đương nhiên cô đã không chần chừ mà đồng ý luôn, hôm nay cũng chính là ngày đầu tiên cô đi làm, vẫn có chút bỡ ngỡ.

Lưu Tĩnh Ngữ đứng thất thần ra đó, cảm giác vô cùng mệt mỏi, cũng không biết đã bao ngày rồi cô không được ngủ một giấc thoải mái trên chiếc giường ấm áp, chỉ có thể thuê một chiếc phòng trọ nhỏ để ngủ tạm bợ. Sau đó, khi trời chưa sáng cô đã phải vội dậy đi làm thêm, còn chăm chỉ hơn cả ong mật, đến ăn một bữa no nê cô cũng không dám, thậm chí còn đi bộ chỉ để tiết kiệm tiền xe.

Thế nhưng, số tiền đó cũng chỉ đủ để trả tiền viện phí hằng tháng, còn phẫu thuật... nghe có vẻ hơi hư ảo. Vậy nên cô càng phải cố gắng hơn nữa, nếu không, cứ như vậy, e rằng em cô sẽ không thể tiếp tục đợi.

"Này! Làm gì vậy? Cô định đứng đây lười biếng à? Khách gọi từ nãy đến giờ mà cô không nghe sao?" Quản lí nhìn thấy cô cứ đứng đờ đẫn ra đó liền nhắc nhở.

"Tôi, tôi đi ngay đây, đi ngay đây." Lưu Tĩnh Ngữ tự vỗ mặt mình vài cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục làm việc.

Cô vào trong đem rượu ra cho khách, hoà trong không khí náo nhiệt, giọng cô nhỏ nhặt đến mức không thể nghe rõ: "Rượu của quý khách!"

Người đàn ông say xỉn kia liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại không kiêng dè nhìn vào ngực của cô, nở nụ cười biến thái: "Trông ngon phết!"

"Dạ?"

Cô còn chưa hiểu hắn đang nói gì, đột nhiên hắn lại nắm lấy bàn tay cô mân mê, cô bị làm cho giật mình liền rút tay lại, vội vàng lùi về sau, bỏ chạy một mạch.

Vô tình, cô lại đụng phải người đàn ông khác, trên người anh ta mang theo một mùi hương của gỗ, khác hoàn toàn với những người đàn ông kia.

Nhưng, Lưu Tĩnh Ngữ lại không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô sợ sệt cúi đầu nói lời xin lỗi rồi nhanh chóng chạy đi.

Người đàn ông đó nhướng mày khó hiểu nhìn theo dáng người nhỏ bé của cô trong đám người đông nghịt, khoé môi nhếch lên mang theo cảm giác phong lưu nhưng lại cấm dục: "Ở nơi như này mà còn có cô gái như vậy sao? Có chút không hợp lí nhưng mà cũng không tồi."