Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 16



Triệu Vân Trác dừng xe đứng hút thuốc ở gần đó, người dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ chói của mình, thong dong nhìn ngắm sao đêm.

Anh ta thích nhất là cảm giác này, đứng ở nơi vắng người, chìm đắm trong không gian yên tĩnh, tâm trạng cũng vì vậy mà không bị quấy rầy, tốt lên rất nhiều.

Nhưng ngay lúc đó, phía trước lại vang lên tiếng ồn ào, là tiếng hét của phụ nữ và tiếng gầm gừ của đàn ông.

Bầu không khí bị phá hỏng, Triệu Vân Trác cau mày, dùng chân dập tắt tàn thuốc, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.

Dưới ánh đèn đường, anh ta có thể dễ dàng trông thấy một người đàn ông vạm vỡ vác trên vai một người phụ nữ, theo sau là hai tên nhãi nhép, nụ cười vang vọng cả con đường.

"Ồn ào chết mất!" Anh ta tặc lưỡi, bực bội định lên xe bỏ đi.

"Thả tôi ra! Hức..." Giọng cô gái ấy yếu ớt vang lên, có thể nghe ra sự tuyệt vọng ở trong đó.

Triệu Vân Trác quay đầu lại, khi bọn họ đến gần, anh nheo mắt muốn nhìn kĩ cô gái trên vai hắn, có chút quen nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

"Cứu tôi! Làm ơn! Cứu tôi!" Cô nhìn thấy anh ta như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, ánh mắt ấy khẩn cầu van xin.

"Mẹ nó! Im miệng cho tao!" Hắn ta gầm lên, mạnh bạo véo vào eo cô.

Triệu Vân Trác nhìn theo cô gái kia, dáng người nhỏ nhắn, tóc tai rũ rượi, mang lại một cảm giác tả tơi đến xót xa.

Chợt, anh ta nhớ ra: "Là cô ta sao?"

Bọn họ đi được một đoạn, Triệu Vân Trác lớn giọng gọi: "Đứng lại!"

Hắn ta quay lại trừng mắt nhìn anh ta: "Gì hả?"

"Tao nói, thả cô ta ra!" Triệu Vân Trác ung dung nhìn hắn nhưng xung quanh lại nổi gió, cứ như có một làn sát khí đáng sợ hoà vào trong gió.

Hắn ta nhếch môi cười: "Mày là kẻ nào mà dám phách lối như vậy hả? Tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng."

"Tao có lo chuyện bao đồng hay không, chưa đến lượt mày lên tiếng đâu." Triệu Vân Trác tiến lên phía trước, một chút run sợ cũng không nhìn ra, hoặc có lẽ, anh ta chưa từng biết sợ là gì.

Hắn ta nghiến răng, ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình: "Còn đứng đó là gì? Đánh thằng súc vật đó cho tao!"

Hai tên thuộc hạ của hắn hét lên một tiếng, cùng lúc nhào lên phía trước, vung nắm đấm vào mặt Triệu Vân Trác. Nhưng không ngờ anh ta lại có thể né được, còn đấm vào bụng của hai tên đó, ra đòn nhanh như một cơn gió.

Hai tên đó chưa gì đã nằm lăn lộn trên đất vì đau, có thể nhìn ra, bọn chúng chỉ được cái vỏ, toàn là đánh lung tung, thực chất không qua một lớp huấn luyện nào.

Triệu Vân Trác nhếch môi, thong thả, từng bước từng bước áp đảo hắn, đôi mắt như có một luồng sát, khiến người ta cảm thấy lạnh sóng lưng.

"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Phải xem xem mày có bản lĩnh đó không đã." Hắn ta hùng hổ đặt Tĩnh Ngữ xuống đất, sau đó nhào về phía Triệu Vân Trác, ôm lấy eo hắn như anh ta, quật ngã anh ta xuống đất như một trận đấu vật trên tivi.

Triệu Vân Trác mắng thầm một tiếng: "Đệt! Là tao quá xem thường mày rồi."

Anh ta cứ tưởng hắn ta cũng không biết võ, ai ngờ cũng có một chút kĩ năng, còn có thể quật ngã anh ta. Trận này thú vị hơn anh ta tưởng.

Triệu Vân Trác nhanh chóng đứng vậy, lợi dụng bóng tối, dùng thân thủ nhanh nhẹn của mình ra một đòn trí mạng, hạ nốc - ao đối thủ, còn tặng thêm cho hắn một cú đá như trời giáng vào đầu, cảnh tượng này như chỉ có ở trong phim.

"Sao hả? Thấy thằng súc vật này như thế nào, đã đủ bản lĩnh đưa người đi chưa hả?" Triệu Vân Trác cười cợt, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt.

Hai tên thuộc hạ của chúng bị nụ cười ác ma của anh ta làm cho khiếp sợ, chưa gì đã bỏ chạy như chó nhà có tang.

Tên kia giờ chỉ còn lại một mình, cảm thấy bản thân yếu thế nhưng vẫn không chịu cúi đầu, còn hùng hổ mắng người: "Con mẹ mày! Được lắm! Mày cứ đợi đó cho tao, tốt nhất là đừng để tao gặp lại mày."

"Ha! Câu đó là tao nói mới đúng."

Sau khi những tên cặn bã đó rời đi, không khí lại trở nên trong sạch, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc và ánh đèn đường vàng chói.

Triệu Vân Trác xoay người lại, cô gái nhỏ ấy vẫn đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, cả người nóng bừng, gương mặt thanh tú hoạ vài vết thương rướm máu.

Anh ta thở dài rồi lại tặc lưỡi: "Chậc! Sao lại ra nông nỗi này chứ? Bọn khốn đó cũng ra tay nặng thật, sao lại nỡ đánh một cô gái yếu đuối như này?"

Cổ áo Tĩnh Ngữ bị xé rách, bờ môi khép khờ, khó chịu cuộn người lại, dáng vẻ thê thảm nhưng lại có chút quyến rũ chết người.

Triệu Vân Trác nuốt nước bọt, không hiểu sao má lại có hơi nóng lên, anh ta nhanh chóng dập tắt ham muốn để cho lí trí có thể hoạt động lại bình thường: "Không phải... bị bỏ thuốc rồi chứ? Má nó! Tôi nên làm gì với cô đây?"

Chợt, Triệu Vân Trác lại nảy ra một ý, đôi mắt nhìn cô cũng trở nên biến thái một cách kì lạ, môi nở nụ cười thích thú.