Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 26



Chiều hôm đó, Đàm Dật Trì thật sự đã đến điểm hẹn, nơi đây là một quán cà phê lâu năm, là nơi mà trước đây anh và cô ta hay đến, cũng đã sáu năm trôi qua, nhưng quán cà phê này vẫn vậy, công thức, hương vị đều không thay đổi, chỉ có anh và cô ta là đã không còn như xưa.

Đàm Dật Trì bước vào quán cà phê, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ khí chất đến từng bước đi, chỉ có hai từ để diễn tả “xa cách”.

Trong ánh nắng tươi sáng mà gắt gao của một ngày hè nóng bức, cô ta nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ hiền lành và xinh đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, thực ảo mộng và kì diệu.

Sáu năm, có lẽ thời gian đã bào mòn tính cách của cô ta, xém nữa thì anh đã không nhận ra người này chính là Thiên Kỳ, dịu dàng hơn anh nghĩ.

Đàm Dật Trì ngồi vào ghế, cao lãnh nhìn cô ta không vội cất lời.

Cô ta mỉm cười, có chút lúng túng: “Anh vẫn thích cà phê sữa chứ? Em nhớ anh thích đồ ngọt.”

Anh nhìn tách cà phê mà cô ta gọi sẵn, quả thật anh vẫn thích những thứ ngọt ngào, nhưng dù sao cũng chỉ là một sở thích, có gì mà không dám nhận? Anh nâng tách cà phê lên thưởng thức, lâu rồi không đến đây, có chút hoài niệm.

“A Trì, em tưởng anh sẽ không đến.” Cô ta nhẹ giọng, đôi mắt sáng bừng ngày nào chợt có cảm giác tự ti, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta thân thiết lắm sao?” Anh trầm giọng, thật sự không vui khi nghe cô ta gọi mình là A Trì, cứ có cảm giác buồn nôn.

“Được, em biết rồi, em sẽ không gọi anh như vậy nữa, vậy gọi là… Đàm tổng vậy.” Cô ta nở nụ cười gượng gạo, hai tiếng Đàm tổng này, xa lạ làm sao.

“Rốt cuộc cô muốn diễn kịch đến bao giờ? Muốn tỏ ra đáng thương cho ai xem chứ? Cô nghĩ tôi vẫn còn tình cảm với cô sao? Từ sáu năm trước, tất cả đã chấm dứt rồi.” Anh gằn giọng, chân mày nhíu chặt lại, có lẽ là đang vô cùng tức giận, anh không quen nhìn cô ta như thế này chút nào.

Trước đây Thiên Kỳ là một cô gái rất hoạt bát và năng động, cô nhỏ hơn anh ba tuổi, là một cô gái hàng xóm cực kì dễ mến. Cũng vì vậy mà anh đã phải lòng cô ta, anh thích thứ năng lượng tích cực từ trên người cô ta. Mười năm ở bên nhau, anh còn nghĩ đến việc cùng cô ta kết hôn, thế nhưng thời gian trôi qua, cô ta dần thay đổi, cô ta có lòng tham, cô ta có chí cầu tiến, nhưng phàm cái gì nhiều quá thì sẽ không tốt.

Đêm hôm đó, cô ta đã lấy tiền của anh trong két sắt và ngân hàng bỏ trốn ra nước ngoài cùng một người đàn ông, khi đó anh mới biết, từ hai năm trước cô ta đã phản bội anh. Nhưng mà… anh lại không hiểu được nguyên do là đâu, cũng chưa từng cho rằng trong việc này anh cũng có phần lỗi.

“Em không muốn đổ lỗi cho ai cả, em biết bản thân mình đã sai, chỉ khi đó, em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, em có cảm giác như… anh không yêu em đến vậy. Nói sau nhỉ? Khi đó anh là một người đàn ông rất hăng hái trong công việc, thời gian của anh đều ở công ti, còn xem công ti là ngôi nhà thứ hai của mình, hoàn toàn không có một kẻ hở dành cho em. Em cũng hiểu, sự nghiệp quan trọng, Đàm gia quan trọng, nhưng mà sự lạnh nhạt đó của anh đã khiến em sa vào vòng tay của một người đàn ông khác.” Cô ta khẽ cười: “Không phải em đang trách anh đâu, tất cả đều tại bản thân em ngu ngốc, nếu không sao em lại làm ra những chuyện như vậy chứ, còn tin vào những lời dụ ngọt của người đàn ông đó.”

Sau khi ra nước ngoài Thiên Kỳ và người đàn ông đó cùng nhau mở công ti, cùng nhau cố gắng, còn kết hôn cùng anh ta. Hai năm đầu, công ti làm ăn phát đạt, cô ta còn gửi tiền về cho gia đình, nhưng từ năm thứ ba, sự nghiệp bắt đầu đi xuống, cứ đầu tư vào là lại thua lỗ, cứ như đổ tiền vào biển lớn.

Vào lúc khó khăn, con người thật của hắn ta mới lộ tẩy, hắn ta là một tên vũ phu cặn bã, mỗi lần uống rượu say vào đều lấy cô ta ra làm bao cát mà đánh đập, hành hạ, không những vậy anh ta còn nghĩ đến việc bán cô ta cho những thương gia giàu có để kiếm tiền.

Biến thái và cặn bã thật sự vẫn chưa đủ để hình dung con người đó, nhưng vì không muốn gia đình lo lắng, cô ta nhẫn nhịn.

Nhưng những trận đòn roi, tra tán đó thật sự quá khủng khiếp, thậm chí bây giờ trên lưng cô ta vẫn còn một vết sẹo lớn do hắn ta dùng sáp nến đổ lên, cảm giác đó… thống khổ đến cùng cực, thống khổ đến mức cô chỉ muốn chết.

Khi đó cô cảm thấy mình thật ngu dại, bên cạnh không có người thân, không có ai để cầu cứu, còn bị giam cầm như một con chó. Không thể tiếp tục cam chịu, cô ta tìm cách trốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị hắn phát hiện, cô ta chỉnh đành liều mạng đâm đầu vào xe ô tô, sau đó được mọi người đưa vào bệnh viện.

Cũng may là chiếc xe đó chạy chậm nên cô ta chỉ bị thương nhẹ, sau khi tỉnh dậy, cô ta ngay lập tức đến đồn cảnh sát tố cáo hắn, còn phanh phui những việc làm ăn phi pháp của hắn mà cô ta vô tình biết được.

Trong thời gian hắn bị giam giữ, Thiên Kỳ cũng hoàn tất thủ tục ly hôn, cũng may là cô ta và hắn không có con cái, nếu không đứa trẻ vô tội lại phải chịu thiệt thòi.

Mọi việc ổn thoả, Thiên Kỳ chờ đợi những vết thương lành lặn lại, tâm lí cũng tốt hơn rồi mới quay về nước, đoàn tụ cùng gia đình.

“Mười năm bên anh, sáu năm làm vợ của hắn, em cảm thấy bản thân mình chẳng còn lại gì, hoàn toàn trắng tay, đã vậy còn thương tích đầy mình, nhan sắc úa tàn. Lầm lỡ cả nửa đời người, cảm thấy có chút hối tiếc và vô vàng ân hận, đáng lẽ… em không nên như vậy, không nên bị dẫn dụ vào cánh cửa địa ngục trần gian.” Cô ta thở dài, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại nhanh chóng dụi đi: “Thật ra lần này gặp anh, chủ để nói một lời xin lỗi, có lẽ, em thật sự đã nợ anh quá nhiều. Nếu như anh hận em, muốn trả thù em hay kiện em cũng được, dù gì thì… em cũng không mong được anh tha thứ.”

Đàm Dật Trì từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, quai hàm cắn chặt, anh cứ tưởng lần này trở về cô ta sẽ tiếp tục đeo bám anh, tìm sự giúp đỡ từ anh, vậy mà cô ta gặp anh chỉ để nói xin lỗi, có chút nằm ngoài dự tính.

Xem ra thời gian có thể làm thay đổi một con người cũng có thể bào mòn một con người, sau biến cố, trong ánh mắt cô ta đã không còn hoạt bát và linh động mà là một nỗi buồn thăm thẳm, một nỗi sợ hãi vô hình, một cảm giác tự ti, tội lỗi. Sáu năm qua, bị dày vò nhiều đến vậy, thật khó để ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn thấy sắc hồng của thế giới và một cảm giác an toàn.

Đàm Dật Trì hắng giọng: “Nếu tôi muốn kiện thì đã kiện từ lâu rồi, cũng không cần phải đợi đến bây giờ. Haizz! Thôi đi, lời xin lỗi này của cô tôi nhận, nếu không thì tôi có khác nào người chồng cũ đó của cô chứ.” Anh nhẹ giọng, thu lại ánh mắt đanh thép: “Bây giờ làm lại từ đầu vẫn còn kịp, đừng suy nghĩ đến những điều tồi tệ đó nữa, hãy cứ tiến về phía trước. Dù sao thì… không có tôi yêu cô, vẫn sẽ có một người đàn ông khác yêu cô thật lòng. Tin tôi!”

Thiên Kỳ rũ mắt, khoé môi dần cong lên tự giễu: “Cảm ơn, Đàm tổng!”