Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 29



Buổi sáng hôm đó, Tĩnh Ngữ lại đứng bên đường phát tờ rơi, nhưng dường như tâm hồn cô lại không để ở chốn này, cô lại nghĩ đến những lời hôm đó mà anh nói với cô. Cô không hiểu tại sao anh lại để tâm đến chuyện đó như vậy, còn đích thân xin lỗi cô, loại người như anh lại quan tâm đến cái gọi là tình một đêm đó sao? Không lẽ… anh là vì… đó là lần đầu của cô?

Nghĩ đến đây, Tĩnh Ngữ không muốn nghĩ tiếp nữa, dù có nghĩ đến cũng chẳng làm được gì, càng nghĩ chỉ càng khiến bản thân thêm khó chịu.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và tiếp tục với công việc của mình, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.

Ở phía xa xa, có một chiếc ô tô sang trọng đậu lại bên đường, người đàn ông đó khoanh tay dựa vào mũi xe, im lặng nhìn người con gái đang loay hoay phát từng tờ rơi.

Cũng không biết mà từ khi nào anh lại rảnh rỗi đến như vậy, có cảm giác như bản thân là một người vô công rỗi nghề vậy, dù sao thì người ta cũng không muốn gặp anh rồi, anh còn mặt dày đeo bám, có đáng mặt nam nhi không?

Nghĩ vậy, trong lòng anh liền bực tức không vui, muốn lên xe bỏ đi.

Nhưng anh vừa quay người lại thì phía xa đã vang lên tiếng ồn ào.

“Á!”

Một người đàn ông vội vàng đi qua, không để ý nên va phải cô, đã vậy còn không thèm xin lỗi mà bỏ đi luôn.

Tĩnh Ngữ bị ngã trên đất, tờ rơi vương vãi khắp nơi, không những bị gió thổi bay mà còn bị người khác giẫm đạp lên.

Cô cắn chặt môi, bỏ qua cơn đau của mình mà nhặt từng tờ, còn bị người qua đường giẫm lên tay.

“A! Xin lỗi nha! Cô có sao không?”

Tĩnh Ngữ gượng gạo mỉm cười: “Không… không sao.”

Đàm Dật Trì càng nhìn lại càng cảm thấy không thuận mắt, anh cau mày, sải bước đến chỗ của cô, kéo tay cô đứng dậy: “Đừng nhặt nữa!”

Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn anh liền muốn hất tay anh ra nhưng anh lại càng siết chặt cổ tay cô hơn, không cho phép cô phản kháng.

“Ngoan ngoãn một chút đi, nếu bị trừ lương hay bị phạt, tôi trả số tiền đó giúp cô.” Anh kéo cô lên xe của mình, mặc kệ những tờ rơi đó bay khắp nơi.

Tĩnh Ngữ bị anh kéo lên xe, trong lòng cô kinh sợ, ánh mắt nhìn anh như đang run rẩy.

Cô đẩy cửa xe muốn bỏ chạy nhưng anh lại khoá chặt cửa không cho cô đi.

“Rốt cuộc chú muốn gì ở tôi vậy?” Cô hét lên, cố gắng che đậy sự hốt hoảng trong giọng nói.

Anh không trả lời, lục tìm thứ gì đó rồi đưa cho cô: “Đừng để bị nhiễm trùng.”

Là băng cá nhân, nhưng Tĩnh Ngữ chần chừ một lúc vẫn không dám nhận.

Đàm Dật Trì cau mày, anh không có đủ kiên nhẫn để nói nhiều với cô, thô bạo kéo lấy bàn tay cô, dám lên chỗ bị người khác giẫm đạp, cử chỉ có chút dịu dàng.

Tĩnh Ngữ mím chặt môi, cô không biết mối quan hệ giữa anh và cô là gì, tại sao anh lại phải làm vậy.

“Chú… chú muốn đùa cợt với tôi đến khi nào? Mặc dù tôi còn nhỏ, tôi không hiểu hết được suy nghĩ của chú, nhưng mà… chú cảm thấy thích thú khi… khi giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi đến vậy sao? Rõ ràng chú đâu có thích tôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn tìm ra điều gì đó từ trong đôi mắt sâu thẳm ấy nhưng lại không nhìn ra.

“Tôi chỉ muốn chân thành xin lỗi cô cũng không được sao? Trông tôi giống người xấu lắm à? Cô sợ tôi đến thế sao?” Anh tỏ ra nghiêm túc nhưng ngay cả bản thân anh cũng không hiểu anh đang làm vậy là vì cái gì, là vì áy náy, hay, đang muốn lợi dụng cô, để cô giúp anh làm một công cụ giải toả, giúp anh chữa dứt điểm căn bệnh này.

Trong đầu Tĩnh Ngữ chợt hiện lên một suy nghĩ vô cùng táo bạo, cô nở nụ cười tự giễu: “Có phải chú muốn bù đắp cho tôi không? Vậy tôi cũng muốn được bù đắp.”

“Gì hả?” Anh nheo mắt, nghi hoặc nhìn cô gái nhỏ.

“Một trăm triệu, chỉ cần chú cho tôi một trăm triệu, xem như chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.” Nếu nhận tiền thì chẳng khác nào cô đang bán thân, nhưng mà bán thân vì em gái… thì cô đồng ý.

“Một trăm triệu?” Gương mặt anh đanh lại, trên đầu như có mọt đám mây đen bao quanh, thật sự vô cùng khó coi, anh cứ tưởng cô không giống những cô gái khác, vậy mà đến cuối cùng vẫn mở miệng đòi tiền của anh.

Tĩnh Ngữ sợ hãi nuốt nước bọt, cô cảm thấy một trăm triệu đúng là một số tiền lớn, cho dù cô có đi làm thêm mười năm cũng chưa chắc kiếm đủ, vậy nên cô liền nói: “Năm mươi triệu cũng được.”

Đàm Dật Trì cười nhạt, chắc chắn là đang nén giận: “Nếu như tôi không đưa thì sao?”

Cô gái nhỏ siết chặt hai tay, cô đang cố không run rẩy, cổ họng nghẹn lại, quả thật cô không thể bịa ra được một lí do nào để moi tiền từ anh, cô thì có cái gì để uy hiếp người đàn ông này chứ?

Anh nghiến răng, không nói lời nào mà ghi vào tờ chi phiếu với số tiền một trăm triệu rồi thả lên người cô, cứ như là rác vậy.

“Cầm tiền rồi cút đi, xem như tôi đã nhìn lầm cô rồi.” Anh mở khoá cửa, giọng tràm thấp như muốn đóng băng bầu không khí. Thất vọng? Anh thất vọng vì cô không giống như anh nghĩ sao?

Tĩnh Ngữ run rẩy cầm lấy tờ chi phiếu, cơ thể bất động, cô chưa bao giờ cầm trên tay số tiền lớn như vậy, không ngờ bây giờ cô lại có được nhờ vào việc… làm ấm giường.

“Tôi bảo cô cút đi! Cô bị điếc à?” Đàm Dật Trì thật đã phát điên, anh vung nắm đấm vào kèn xe khiến nó vang lên inh ỏi, vô cùng đáng sợ.

Tĩnh Ngữ không suy nghĩ thêm gì nữa, cô vội vàng bước xuống xe như đang chạy trốn, mà chiếc xe sang trọng đó cũng không chờ thêm giây phút nào mà nhanh chóng cho xe chạy nhanh như ánh sáng, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.

Khi anh rời đi cũng là lúc cơ thể cô không còn chút sức lực nào, cô loạng choạng bám trụ vào một gốc cây để đứng vững, hốc mắt đỏ hoe.

“Tĩnh Ngữ, mày không được khóc, mày phải vui lên, em mày sắp được làm phẫu thuật rồi, em ấy sắp khỏi bệnh rồi, mày cũng sắp được trở về nhà, không cần phải lạc lõng ở chốn thành thị xa hoa này nữa. Đúng vậy, đây quả thật… là một chuyện đáng vui mừng.” Giọng cô run run, cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại tự chảy ra, cảm giác này… thực sự quá thống khổ và đau đớn, cứ như… trái tim cô đang bị nghiền thành bột mịn vậy.