Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 33



Ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn, chưa lập gia đình, chưa có con cái, nghĩ lại Triệu Vân Trác cảm thấy bản thân cũng thật là thất bại. Trong đám bạn thân, giờ đây chỉ còn anh ta và Đàm Dật Trì là chưa có vợ con, cứ như chỉ có hai người là bị bỏ lại phía sau vậy.

Có lẽ Đàm Dật Trì sẽ không có vấn đề gì, vì anh vốn dĩ là một người thích tự do, không thích bị gò bó, nhưng mà Triệu Vân Trác thì khác, nói thật anh ta cũng muốn nghiêm túc yêu đương một lần, sau đó tính đến chuyện kết hôn, sinh con. Chỉ là xung quanh anh ta không có người nào phù hợp cả, nói sao nhỉ, có lẽ anh ta không may mắn gặp được một người phụ nữ vừa xinh đẹp, hiền lành và giỏi giang, người đeo bám anh ta, nếu không phải là những con gà móng đỏ thì cũng là hồ ly xảo quyệt. Mà những cô gái như vậy, chỉ có thể chơi đùa, còn yêu đương, có thể sao?

Nhưng thất bại trong chuyện tình cảm thì sao chứ? Chỉ cần có anh em chiến hữu, mồi và rượu thì tất cả đều chẳng là gì.

Mặc dù mấy người bạn của Triệu Vân Trác đều có gia đình nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể tụ tập rượu chè.

Mà mỗi lần như vậy Triệu Vân Trác đều phải đến nhà từng người ra mặt nói giúp vài câu thì mấy cô vợ mới nể mặt mà cho chồng của họ ra ngoài.

Lần này cũng vậy, Triệu Vân Trác đến nhà của lão Lưu đầu tiên, vậy mà lão lại lắc đầu ngán ngẫm: “Các cậu đi đi, tôi không đi được đâu, hôm nay là chủ nhật, vợ tôi hẹn với mấy chị em đi spa, tôi phải ở nhà lo dọn dẹp rồi trông con nữa.”

Triệu Vân Trác: “Không phải chứ? Lâu lâu mới có dịp mà cậu lại không đi được à?”

Lão Lưu lắc đầu, vô cùng kiên quyết, quả thật là một mẫu người đàn ông chuẩn mực: “Thật sự không đi được.”

Chợt, trên cầu thang vang lên tiếng rôm rả của một người phụ nữ và một cậu nhóc tầm bảy, tám tuổi.

“Con nhớ phải nghe lời cô, phải chăm chỉ học tập đấy, nếu không cô sẽ rất buồn.”

“Con biết rồi, nhưng mà cô ơi, mai cô có đến không?”

Triệu Vân Trác nhìn về hướng đó, có chút bất ngờ mà tròn mắt, anh ta không ngờ lại gặp được Thiên Kỳ ở đây.

“Đó là…”

Lão Lưu khẽ cười: “Là gia sư vợ tôi tìm được đấy, cô ấy rất dịu dàng còn kiên nhẫn. Thằng nhóc đó rất lì lợm, tôi và vợ tôi trị không nổi nên mới mời gia sư, nhưng mà ngặt nỗi nó lại không chịu nghe lời ai hết, còn không chịu học hành cho đàng hoàng, lên trường còn phá phách bị cô giáo phê bình rất nhiều lần, triết mà mặt tôi cũng dày thêm mấy lớp luôn. Vậy mà không hiểu sao bây giờ nó lại rất nghe lời cô gia sư mới này, còn ngoan hơn trước rất nhiều. Bởi vậy mới nói, làm thầy cô cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là mấy đứa nhóc nghịch ngợm này, nếu không đủ kiên nhẫn, không đủ khôn khéo sao mà dạy được bọn nó chứ, toàn là đối phó cho qua chuyện rồi đâu lại về đấy.”

“Vậy sao? Nhưng mà tôi cảm thấy thằng nhóc nhà cậu rất giống cậu ngày xưa, cũng lúc trước cũng y như vậy.” Triệu Vân Trác cười cười, ánh mắt vẫn hướng về phía Thiên Kỳ.

Lão Lưu tức giận mắng: “Nói gì vậy? Tôi như thế khi nào?”

Triệu Vân Trác không biết phải nói sao nhưng lần này quả thật anh ta đã hoàn toàn có một cái nhìn khác về Thiên Kỳ, người phụ nữ này… đã thay đổi nhiều đến mức anh ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà sự thay đổi này cũng không phải xấu, cô ấy đã dịu dàng hơn, hiểu chuyện hơn, còn có thể kiên nhẫn chỉ dạy cho một đứa trẻ vốn có tính hiếu động, phá phách. Nếu cô ấy không yêu thích trẻ con, không thật lòng muốn làm tốt công việc này thì cũng sẽ không khiến người khác tin tưởng mà giao con của họ cho cô ấy uốn nắn.

Thật ra dạo gần đây cuộc sống của Thiên Kỳ cũng đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy không chỉ làm gia sư mà cô còn tận dụng thời gian rảnh để đến quán ăn của ba mẹ làm chân sai vặt, như vậy cũng sẽ tiết kiệm được tiền thuê người làm, còn buổi tối, cô ấy có đăng ký dạy thêm online, ôn thi đại học cho các bạn lớp 12.

Tính ra thì trước đây ước mơ của Thiên Kỳ chính là làm giáo viên, chỉ là sau đó cô ấy có một hướng đi mới nên không nghĩ đến chuyện này nữa.

Thiên Kỳ tạm biệt bạn học nhỏ của mình rồi bước xuống cầu thang, chuẩn bị ra về.

Nhưng khi nhìn thấy Triệu Vân Trác cô ấy lại có chút sững sờ, nụ cười trên môi cũng bị dập tắt, dáng vẻ này của cô ấy cứ như là đang cảm thấy thẹn ở trong lòng, có lẽ cô ấy vẫn không thể nào quên được lỗi lầm của bản thân, đồng thời càng không thể nào quên được nỗi ám ảnh mà người chồng cũ để lại, cô ấy cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tự ti và có phần cẩn trọng, dè dặt. Cũng có nghĩa là… cô ấy đang tự tạo cho mình một cái vỏ bọc, cô ấy hiện giờ như một con rùa rụt cổ, mỗi khi có nguy hiểm cô ấy sẽ trốn vào trong cái mai của mình, không dám đối mặt, không dám đấu tranh.

Đến hiện tại, trái tim cô ấy đang mang đầy vết xước, mỗi khi nhắc đến cô ấy lại cảm thấy chột dạ, cảm thấy tất cả lỗi lầm là tại mình, mặc định rằng mình luôn là kẻ làm sai, chỉ biết cúi đầu thừa nhận vì bản thân không xứng được lên tiếng, không xứng được người khác tin tưởng, xem trọng.

Triệu Vân Trác thấy vậy nên cũng không nói câu nào, cũng không tỏ ra quen biết, chỉ im lặng nhìn Thiên Kỳ bằng một ánh mắt thương hại.

“Tôi… về trước đây!” Thiên Kỳ nhỏ giọng, vội vàng rời khỏi như đang trốn tránh điều gì đó, mà cô ấy càng như vậy, lại vô duyên vô cớ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, bài xích.