Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 36



“Có phải là đói rồi không? Anh đưa em đi ăn lẩu.” Âu Dương Chấn tịch thu mấy phần cơm nắm sắp hết hạn của Tĩnh Ngữ, không cho phép cô ăn mấy thứ đó nữa, sợ sẽ có hại đến sức khỏe, hơn nữa cô còn gầy như vậy, chỉ ăn mấy thứ linh tinh này thì sao có chất sinh dưỡng được.

Tĩnh Ngữ lắc đầu: “Em… không thích ăn lẩu.”

“Thật sự không thích à?” Anh ấy cúi đầu nhìn cô, không vạch trần rằng cô đang nói dối.

Cô có chút gượng gạo, giọng thì thào như sợ người khác nghe thấy: “Em không có tiền.”

“Anh nói sẽ để em trả lúc nào? Anh mời em, có được không?” Âu Dương Chấn véo má cô, muốn chọc cho cop vui.

“Không cần đâu, như vậy tốn kém lắm.” Cô biết tiền mà anh kiếm được cũng không dễ dàng gì, đã vậy còn mời cô ăn, cô thật sự không dám đồng ý.

“Tốn kém gì chứ? Không lẽ em định nhịn đói à? Hơn nữa là do anh muốn ăn, ăn lẩu mà đi ăn một mình thì chán lắm. Em thật sự không thể thương hại anh dù chỉ một chút sao?” Âu Dương Chấn còn không rõ tính cách của cô sao, nếu không bịa ra một lí do cô nhất định sẽ không chịu đi. Mặc dù tính cách này của cô rất tốt, rất ngoan ngoãn nhưng mà thỉnh thoảng cũng rất cứng đầu, cứ sợ gây phiền phức cho người khác mà nhận phần thiệt về mình.

“Vậy em đi cùng anh thôi, em không ăn.” Cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Âu Dương Chấn thật sự không nói nổi cô em này, chỉ biết cười trừ: “Nói gì vậy chứ? Có phải là em bị ngốc không? Đi thôi, không cần phải tiết kiệm tiền giùm anh.”

Anh ấy nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi, nếu không, chỉ sợ có nói đến mai cũng không có tác dụng với cô nhóc này.

Âu Dương Chấn và Tĩnh Ngữ vừa bước ra khỏi siêu thị, đúng lúc có một chiếc xe sang trọng chạy đến đậu lại, vừa hay đi ngang qua siêu thị nên Đàm Dật Trì muốn mua vài thứ.

Nhưng giây phút nhìn thấy Tĩnh Ngữ bước ra siêu thị cùng một chàng trai, anh lại quên mất bản thân muốn mua gì, đôi mắt đen láy lạnh lẽo nheo lại nhìn bóng hình hai người họ đi xa dần.

Anh cũng không biết cảm giác này rốt cuộc là gì, vừa bực bội lại vừa không vui, cứ như bị người khác cướp mất một món đồ vốn dĩ thuộc về mình nên cảm thấy không cam tâm, muốn đi giành lại.

Đàm Dật Trì không suy nghĩ nhiều, thỉnh thoảng anh cũng là một người làm theo cảm tính, vậy nên anh không vào siêu thị mua đồ nữa mà khởi động xe, đi theo Tĩnh Ngữ và Âu Dương Chấn.

Ở gần siêu thị có một quán lẩu mở cửa rất khuya, Âu Dương Chấn đưa cô đến đó, còn lấy một bàn thức ăn.

“Anh ăn cay không giỏi lắm, còn em cũng không biết ăn cay nhỉ? Chúng ta đúng là rất hợp nhau.” Anh ấy vừa nói vừa bỏ thức ăn vào nồi lẩu sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.

Tĩnh Ngữ ngồi nhìn bàn thức ăn, cũng không biết đã bao lâu cô không được ăn một bữa thịnh soạn như vậy rồi, thậm chí… có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Chợt, sóng mũi cô lại có chút cay cay, cũng không biết là do hơi nóng bốc lên hay là vì quá cảm động nữa.

“Anh lấy nhiều món như vậy, có ăn hết không đấy?” Cô bĩu môi, suy suy nghĩ nghĩ, sợ sẽ bỏ phí thức ăn.

Âu Dương Chấn mỉm cười, anh ấy gắp thức ăn vẫn còn nóng hổi vào bát của cô: “Cứ ăn trước rồi tính, ăn không hết thì mang về, đâu phải chúng ta không trả tiền đâu, em lo cái gì?”

Nhìn thấy nụ cười của anh ấy cô chợt cảm thấy yên tâm hơn, tuy anh ấy rất ít khi cười nhưng cười lên thật sự rất đẹp, rất thu hút. Đến bây giờ cô mới chợt nhận ra, thì ra bao lâu nay cô được cùng mỹ nam nói chuyện vậy mà cô lại không hay biết.

“Trên mặt anh dính gì à?” Âu Dương Chấn thấy cô cứ nhìn mình hoài nên hỏi, nhưng câu chốt lại có chút vô liêm sỉ: “Có phải dính sự đẹp trai không?”

Tĩnh Ngữ ngượng ngùng, cô vội vàng cúi đầu, tập trung ăn thức ăn của mình: “Em không biết rằng anh cũng biết đùa đấy!”

“Ha! Nhìn anh giống đùa sao? Anh thừa hưởng gen trội từ bố mẹ, không đẹp trai mới lạ đấy. Có phải em đang xấu hổ không?” Âu Dương Chấn đột nhiên lại nói nhiều hơn thường ngày, còn liên tục trêu chọc Tĩnh Ngữ, dường như anh ấy cũng cảm thấy thoải mái khi ở cùng cô.

“Em… em không có, nếu anh còn nói vậy nữa là em bỏ về đó.” Tĩnh Ngữ giận dỗi nũng nịu nói, hai má phúng phính vô cùng đáng yêu.

Âu Dương Chấn cười ha hả nhưng vẫn không quên gắp thêm thức ăn cho cô, còn giúp cô lao miệng: “Được, được, mau ăn đi.”

Trong lúc đó, Đàm Dật Trì vẫn luôn ngồi ở bàn đối diện, hai tay siết chặt thành nắm đấm,xung quanh sát khí bao trùm, trong lòng dâng lên một cơn giận vô hình khi thấy hai người họ có những cử chỉ thân mật, còn cùng nhau nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Có lẽ, vào thời điểm này, anh thật sự không hiểu được bản thân mình nữa, rõ ràng là ghét bỏ, không muốn để tâm đến, cũng muốn có bất kì quan hệ gì với cô, thậm chí anh còn sợ cô đeo bám mình như những cô gái khác, vậy mà khi cô thật sự không tìm đến anh, thật sự không để anh vào mắt thì anh lại cảm thấy không hài lòng, cảm thấy bất mãn.

Giờ đây, tận mắt chứng kiến cô ở bên cạnh một chàng trai khác trẻ hơn anh, thân thiết với cô hơn anh thì ngọn núi lửa trong lòng anh lại đột nhiên phun trào, chỉ muốn bước đến kéo cô về phía mình.