Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 42



Triệu Vân Trác đưa Thiên Kỳ lên xe, không vội hỏi mà chỉ quan tâm đến cô ấy: “Cô có sao không? Hắn ta không làm gì cô chứ?”

Thiên Kỳ lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn anh, cũng may mà gặp được anh, nếu không tôi cũng không biết như thế nào nữa.”

“Cô và hắn ta là như thế nào vậy? Có tiện nói cho tôi biết không?” Triệu Vân Trác cũng không muốn cô ấy khó xử nên vội sửa lời: “Thật ra tôi chỉ tò mò thôi, cô không muốn nói thù không cần nói ra.”

Thiên Kỳ khẽ cười, cảm giác như đang chế giễu bản thân: “Có gì mà không nói được chứ? Nói thật, tôi và ông ta cũng chỉ mới gặp lần đầu, là do dì tôi mai mối, dì nói điều kiện của ông ta rất tốt, nếu tôi có thể kết hôn với ông ra vậy sau này sẽ có thể sống một đời sung túc, dù sao tôi cũng đã từng kết hôn, cũng đã qua thời kì xuân xanh từ lâu, vậy nên đừng đòi hỏi quá nhiều, có chốn nương tựa đã là may lắm rồi.”

Nghe xong Triệu Vân Trác liền cau mày, dường như không đồng tình với ý nghĩ này của dì cô ấy: “Vậy còn cô thì sao? Cô có muốn không?”

Cô ấy rũ mắt, tủi hổ không dám nhìn Triệu Vân Trác: “Tôi… tôi không có ý định sẽ đi thêm bước nữa. Cho dù có kết hôn cũng phải kết hôn cùng một người mà mình yêu, hơn nữa… người đó cũng phải yêu tôi, bao dung tôi. Nhưng mà… chắc là không thể tìm được người như vậy, người như tôi… không xứng có được tình yêu từ người khác.”

“Sao cô lại nói vậy? Trên đời này đâu thiếu đàn ông tốt, với lại đã là yêu thì làm gì có chuyện xứng hay không xứng? Có phải cô nói quá rồi không?” Triệu Vân Trác cảm thấy cô ấy cũng quá nhạy cảm và tự ti về bản thân rồi, có cảm giác như cô đang làm thái quá lên để tìm sự đồng cảm từ người khác vậy, có chút giả tạo.

“Anh không hiểu đâu. Tôi của bây giờ, thật sự không dám thử sức với tình yêu nữa.” Cô ấy nhỏ giọng, ánh mắt hướng về phía xa xa, dường như cũng chỉ có bản thân cô ấy mới có thể hoàn toàn thấu hiểu nơi tối tăm nhất ở trong lòng mình, còn người khác… đương nhiên không thể nào hiểu hết được.

Có thể nói cô ấy đang giả vờ đáng thương, cũng có thể nói cô ấy đang lấy những thương tổn trước kia ra làm bia đỡ đạn, để che lấp đi tội lỗi cảm bản thân, nhưng lại không thể nói nhưng nỗi đau về thể xác và tinh thần trong sáu năm qua đều là giả.

Những vết sẹo xấu xí đó vẫn còn hằn trên da thịt, những kí ức đen tối đó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí mà mỗi khi nhắm mắt lại cô ấy đều bàng hoàng tỉnh giấc, còn có những lần tự trách, những lần tuyệt vọng khốn khổ, những lần bị hành hạ bằng tình dục. Những thứ đó chẳng khác nào địa ngục, cho đến khi bước ra ánh sáng rồi nó vẫn không ngừng đeo bám theo cô ấy khiến cô ấy gục ngã. Mà những nỗi đau giằng xé đó, cũng chỉ có một mình cô ấy chịu đựng, một mình cô ấy hiểu được, thậm chí… nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Thiên Kỳ vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, cô ấy cong khoé môi, để lộ ra nụ cười dịu dàng như ánh trăng rằm: “Phải rồi, sao anh lại ở đây vậy?”

Nhắc mới nhớ, Triệu Vân Trác mượn cớ đi vệ sinh một chút, vậy mà đã hơn mười lăm phút rồi chưa quay lại, cũng không biết là mấy ông lớn đó có tức giận không rồi một mình Đàm Dật Trì có đối phó nổi không, đột nhiên anh ta lại cảm thấy mình thật vô trách nhiệm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
4. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
=====================================

Thiên Kỳ nhìn ra vẻ mặt lo lắng của Triệu Vân Trác, vậy nên không đợi anh ta mở lời cô ấy đã lên tiếng: “Nếu anh bận thì cứ vào trong đi, tôi có thể tự về được.”

“Cũng đã khuya rồi, cô về một mình tôi không yên tâm được.” Triệu Vân Trác là một người thương hoa tiếc ngọc vậy nên anh ta đương nhiên sẽ do dự không quyết đoán, nhưng mà, trong lòng anh ta, việc làm ăn vẫn quan trọng hơn, nói vậy cũng chỉ là cho lịch sự.

“Tôi cũng đâu phải trẻ con, vậy tôi xuống xe trước đây. Anh cũng mau vào đi, đừng để mọi người đợi lâu.” Nói xong, Thiên Kỳ liền vội vàng xuống xe, nhưng vì có chút gấp gáp nên cô ấy đã làm rơi túi xách, đồ bên trong cũng rơi ra bên ngoài.

“Để tôi nhặt giúp cô.” Triệu Vân Trác cúi người giúp cô ấy nhặt đồ, vô tình nhìn thấy một thứ.

“Không, không cần đâu, để tôi tự nhặt!” Trên nét mặt Thiên Kỳ hiện lên tia hốt hoảng, cô ấy vươn tay định nhặt lọ thuốc kia nhưng Triệu Vân Trác lại nhanh tay hơn.

“Đây là…” Cầm lọ thuốc trên tay, hai hàng lông mày của Triệu Vân Trác nhíu chặt lại, có chút không tin vào mắt mình. Sao cô ấy lại dùng thứ thuốc này?