Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 47



Tuy đã làm thêm rất nhiều việc nhưng Tĩnh Ngữ cảm thấy như vậy là chưa đủ, cô ấy cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn như vậy, kiếm được nhiều tiền hơn. Vậy nên cô đã đến một nhà hàng ba sao, cô muốn xin việc rửa bát ở đó, như vậy cũng có thể kiếm thêm một số tiền.

Nhưng mà quản lí ở đó có vẻ khó tính, rõ ràng là có dán thông báo bên ngoài nhưng lại nói là đủ người rồi, không muốn cho cô làm việc.

“Rất tiếc, tôi không thể nhận cô được, thật sự đã đủ người rồi, cô đến nơi khác mà xin việc.” Quản lí nhà hàng trực tiếp đuổi cô ra ngoài một cách không thương tiếc, sau đó thì bỏ vào trong, không thèm liếc nhìn cô thêm lần nào.

“Trong dáng đẹp thật, gương mặt cũng rất xinh xắn.” Một người phụ nữ sang trọng trông thấy cô thì liền cảm thán.

Không chần chừ, bà ấy đã tiếp cận cô.

Bà ấy nhìn vẫn còn rất trẻ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông thú, bên trong mặc chiếc váy màu đỏ chói mắt, nhìn vào liền biết không phải là người tầm thường, chắc chắn là người có tiền.

“Cô gái, cô đang gặp khó khăn gì à? Muốn tìm việc sao?” Bà ấy nở nụ cười thân thiện, không lộ ra chút sơ hở nào.

Tĩnh Ngữ rụt rè trả lời: “Đúng vậy.”

Chợt, bà ấy nắm lấy bàn tay cô vuốt ve: “Nể tình cô là một cô gái xinh đẹp, tôi sẽ giới thiệu cho cô một công việc, đảm bảo lương cao, cũng không cần phải làm việc nặng nhọc, không những vậy còn có cả tiền hoa hồng.”

Tĩnh Ngữ cảm thấy ngờ ngợ, cô vội vàng rút tay lại: “Có công việc như vậy thật sao?”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần cô chịu nghe lời tôi.” Bà ấy vừa cười vừa nói: “Cô cần tiền, còn tôi cần cô, không phải là vẹn cả đôi đường sao? Cũng đâu phải là làm chuyện cướp của giết người gì. Hơn nữa, mấy cô gái trước đây theo tôi giờ đã đổi đời hết rồi, ai cũng xinh đẹp rạng ngời, cô không muốn như vậy sao?”

“Nhưng… đó là công việc gì? Tôi sẽ không làm những việc như…”

Bà ấy ngắt lời cô, sau đó kéo cô đi: “Không đâu, không đâu.”

Tĩnh Ngữ bị đưa lên xe, cũng không biết là bà ấy muốn đưa cô đi đâu, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác bất an: “Tôi có thể không đi nữa không?”

Bà ấy nhếch môi cười nhưng lại như đang đe doạ: “Cô gái, đừng như vậy chứ. Ngoan ngoãn một chút, sắp đến nơi rồi.”

Một lúc sau, chiến xe dừng lại ở một địa điểm mà cô chưa từng biết đến, họ đưa cô vào trong, giúp cô tắm rửa, thay đồ, còn giúp cô trang điểm, cũng không biết là đang làm gì.

“Đây là đồng phục làm việc sao? Sao lại ngắn và hở hang như vậy? Rốt cuộc đây là đâu?” Cô hoang mang tột độ, cứ che chắn chỗ này lại lộ chỗ kia, cảm giác cực kì không thoải mái.

“Cô gái à, cô đúng là ngây thơ thật, nhưng như vậy thì lại càng thú vị.” Bà ta chạm vào gương mặt xinh xắn của cô, mặc dù nó không được sắc sảo nhưng lại có sự thanh thuần, khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy thích. Đặc biệt là mấy tên đàn ông biến thái kia, chắc chắn càng thích dáng vẻ của con thỏ con ngốc nghếch này.

“Tôi không muốn làm nữa, tôi muốn về nhà.” Tĩnh Ngữ hốt hoảng, cô vội xoay người muốn bỏ chạy nhưng phía sau lại có hai người đàn ông cao to chặn cô lại.

Bà ấy cười phá lên, mang theo sự rùng rợn ghê sợ: “Cô nghĩ nơi này là đâu, đã đến rồi còn muốn đi? Ngoan nào, đi theo tôi, việc gì cũng phải có lần đầu, không đáng sợ chút nào đâu.”